Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy anh nghiêm túc khẳng định như thế trong lòng cô ấm áp và tin tưởng anh vô cùng

Tiêu Cảnh Thiên sau khi nghe được những lời này từ Tịch Mộ Thần cũng trở nên tin tưởng. Giống như một lời hứa sẽ ở bên cạnh chăm sóc và yêu thương cô mãi mãi

" Cậu hãy nhớ đến những gì cậu nói vào ngày hôm nay...! " Nếu như để tôi một lần nữa nhìn thấy con bé chịu bất kỳ sự uất ức nào tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!

" Nhất định sẽ như thế! "

Khụ!...hình như đã xong rồi thì phải? Từ đầu cho đến cuối cô đều ngoan ngoãn im lặng ngồi một chỗ nghe hai người đàn ông nói chuyện

Rốt cuộc thì cuộc trò chuyện của họ cũng đã kết thúc trong sự bình yên!...bây giờ thì đến lượt cô lên tiếng rồi chứ?

" Khụ!...ca ca, Mộ Thần thật ra rất mong chờ đứa bé sẽ là con gái! "

"! " Sao...cơ?

" Anh quên mất rằng anh ấy không muốn bất kỳ " Người đàn ông khác " tiếp cận em hay sao? "

Tiêu Cảnh Thiên: "... "

Vị tài xế: "... "

Phải rồi nhỉ? Làm sao anh lại quên mất chuyện này rồi?

Ngay cả người anh vợ này mà cậu ta còn ghen huống hồ con trai sinh ra sẽ như thế nào?...không biết anh có nên lo lắng cho đứa cháu sắp chào đời này hay không, nếu đứa bé là con trai hết vậy có phải chúng sẽ bị cha chúng " hất hủi "?

Tịch Mộ Thần cố tình không để lọt tai những lời nói này, anh vẫn tiếp tục xoa bảo bảo trong bụng cô. Anh muốn cảm nhận bé con thật nhiều, muốn đứa bé cũng có thể cảm nhận được sự yêu thương từ cha chúng

Anh cúi đầu, nhẹ giọng nói:

" Con yêu, dù con là trai hoặc gái...papa nhất định sẽ yêu thương tất cả! "

Nói xong, anh còn tiếp tục vuốt ve bé con, cô khẽ mỉm cười nhìn anh đang yêu thương bé con trong bụng

Bỗng dưng...

" Hơ...! "

" Sao thế? Anh làm em đau sao? "

Trong lúc Tịch Mộ Thần vẫn còn đang yêu thương bé con trong bụng, cô bỗng giật mình một cái khiến anh lo lắng nghĩ rằng mình đã vô tình làm tổn thương đến bà xã

" Tiểu Tịch không sao chứ? "

Tiêu Cảnh Thiên cũng lo lắng cho cô không kém Tịch Mộ Thần, anh quay đầu lại nhìn về phía sau xe

" Em không sao nhưng hình như vừa nãy...bé con đã đạp em! "

Cô không thể tin vào những gì mình cảm nhận được vào ban nãy, bụng của cô vừa nãy đã...thật sự cô đã cảm nhận được có cái gì đó đã đạp bụng mình. Mặc dù lực nhẹ nhưng nó thật thần kỳ

Tịch Mộ Thần nghe cô nói như thế liền nhìn xuống vùng bụng của cô

" Là con...đạp rồi ư? "

Cô mỉm cười gật đầu, Tịch Mộ Thần theo sau đó là đến Tiêu Cảnh Thiên cũng vui mừng trong lòng không ngớt

" Vừa nãy anh đã nói gì với con thế? "

Ban nãy rõ ràng còn rất bình thường sau khi ông xã vừa thủ thỉ gì đó với bé con, bé con lập tức có phản ứng

" Anh chỉ nói rằng dù con là con trai hoặc con gái anh nhất định sẽ yêu thương chúng! "

Chỉ nói những lời như thế thôi và cùng với hành động vuốt ve ban nãy...lẽ nào bé con có thể cảm nhận được sự yêu thương từ cha chúng đối với chúng ư?

Sau khi biết đứa bé trong bụng có phản ứng ban nãy với lời nói lẫn hành động yêu thương con của anh, Tịch Mộ Thần lại muốn bé con thêm một lần nữa có phản ứng

" Anh làm gì vậy? "

Bỗng dưng cô nhìn thấy Tịch Mộ Thần một lần nữa cúi đầu xuống, hết vuốt ve rồi lại thủ thỉ gì đó với con khiến cô cảm thấy có chút tức giận lẫn tức cười.

" Anh muốn con phản ứng như ban nãy! ". Anh ngẩn mặt nhìn cô, giọng nói nghiêm túc hơn

Tiêu Cảnh Thiên ngồi phía trên nghe anh nói như thế liền cảm thấy anh có chút ngốc trong việc lên chức cha, lắc đầu ngán ngẩm: " Không phải cứ muốn là được đâu...! "

Tịch Mộ Thần thậm chí không thèm để tâm đến người anh vợ, lại cúi đầu tiếp tục " dụ dỗ " bé cưng trong bụng

" Con yêu, con có nghe ta nói gì không? Papa và mami thương các con...phản ứng lại như ban nãy một tí nhé? "

Nhưng...lại không có động tĩnh gì xảy ra như ban nãy. Bụng của cô vẫn như cũ, không có biểu hiện của đứa bé đạp bụng

Tiêu Cảnh Thiên cứ như đang xem trò hài từ anh, lập tức nhếch môi cười mỉa mai:

" Xem ra cậu thật sự không có một chút kỹ năng làm cha...được lên chức vui mừng quá mà ngốc luôn rồi sao? "

Tịch Mộ Thần có chút thất vọng vì bé con lần này không phản ứng, bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve đứa bé trong bụng

" Đừng thất vọng, bé con lần này không có phản ứng vậy thì lần sau con sẽ có phản ứng! "

Tiêu Cảnh Thiên lẳng lặng quay mặt lên phía trên, Tịch Mộ Thần khẽ thở dài một tiếng cũng đồng ý với lời nói của cô

Lần này bé con có phản ứng đạp bụng cô một lần cũng coi như là điều tốt. Đạp một lần chắc chắn sẽ có lần sau...vậy thì đợi lần tới vậy!

...

" Ông xã giúp em kéo cái này lên với! "

Mấy cái đầm bầu anh mua mặc vào thì thoải mái thật đấy nhưng cô ghét cái khóa váy này! Lúc nào cũng mắc kẹt lên như thế...lẽ nào anh mua phải loại hàng kém chất lượng ư?

" Đừng nóng, anh giúp em kéo khóa váy lên! "

" Anh nhìn xem! Có phải đồ anh mua về là kém chất lượng hay không? Em ghét cái khóa váy này! "

Tịch Mộ Thần đứng ra phía sau lưng cô, anh đưa tay nhẹ nhàng kéo chiếc khóa váy lên. Cẩn thận đến mức lo sợ giống như lúc trước, vì tức giận với cái khóa váy mà làm cô bị thương

" Sao anh kéo lên bình thường thế? Có khi nào mấy cái khóa váy này có thù với em hay không? ". Cô bĩu môi nói

Mấy cái khóa váy đáng ghét này lẽ nào biết mê trai ư...hay là anh có bàn tay vàng đây? Lúc cô kéo lên thì cứ kẹt lên kẹt xuống rất khó chịu!

Bây giờ thì nhìn xem? Anh vừa động vào một cái là kéo nó lên một cái dễ dàng...lí nào lại như vậy chứ!

Tịch Mộ Thần khẽ mỉm cười, anh đưa ngón tay búng lên trán cô một cái nhẹ:
" Ngốc! Khóa váy thì làm sao lại có thể có thù với em được chứ? "

" Nhưng rõ ràng lúc em kéo nó luôn bị mắc kẹt! Còn anh chỉ vừa động tay vào là dễ dàng kéo nó lên không một chút trục trặc "

" Cho anh một lí do vì sao nó lại có thù với em? "

Ưm...lí do sao?

" Không có lí do...có lẽ là nó thích trai đẹp. Anh vừa chạm vào, nó liền cho kéo lên! "

Tịch Mộ Thần có chút ngây ra một giây...ôi! Lại lấy đâu ra cái suy nghĩ ngốc như thế chứ? Cho dù là đang mang thai nhưng bà xã nhỏ vẫn giữ nguyên trí tưởng tượng " khác người " không thay đổi, luôn nói ra những câu nói, câu hỏi khiến người khác phải mệt mỏi đau đầu không biết trả lời như thế nào

" Ông xã...em nói sai chỗ nào sao? ". Có phải cô lại nói ra điều gì ngốc nữa hay không?

Tại sao cô vừa nói xong sắc mặt anh từ ngây ra một giây lại trở nên nghiêm túc một chút rồi đến mệt mỏi xoa thái dương như thế?

Cô khẽ gọi anh: " Ông xã... "

Haiz...thôi bỏ đi! Dù sao cô ấy vẫn còn đang mang thai...

" Không có! "

" Thật sao...? "

" Ngoan, lần sau đừng hỏi và nói những lời như thế. Anh sẽ không thể trả lời được cho em! "

Cô nhìn anh, đôi mắt tròn xoe ướt át, chớp mắt hai cái rồi mỉm cười gật đầu.

" Em hiểu rồi! "

Tịch Mộ Thần hài lòng với cô, anh cúi đầu đặt nụ hôn lên trán cô một nụ hôn

" Ngoan lắm! Từ nay anh sẽ giúp em kéo những chiếc khóa váy như thế này lên...". Nói đến đây anh bỗng dưng ngưng lại, đôi môi bạc mỏng phủ lên mí mắt sau đó là tới môi cô bằng một nụ hôn: " Nhưng đổi lại em phải hôn anh ba buổi! Sáng thức dậy hôn một cái, trưa một cái và tối trước khi ngủ cũng một cái "

Cô bĩu môi: " Anh tham quá! "

" Tham gì mà tham! Anh chỉ lấy lại số vốn của mình mà thôi "

" Em có nợ anh gì đâu! "

" Có! Em có nợ, mà nợ còn rất nhiều...cuộc đời anh sau này em phải chịu trách nhiệm "

" Hứ! Người nói câu đó là em mới phải. Đây này anh nhìn đi, thành quả của anh tạo ra đó! " Quả trứng nhỏ " của anh đang trong bụng em đây này! Có trách là em cũng trách anh, người đòi nợ là em và người chịu trách nhiệm sau này là anh! "

Tịch Mộ Thần trước mắt là đang nhìn thấy một tiểu bạch thỏ bỗng dưng " biến hóa " thành tiểu dã miêu và xù lông lên trước mặt anh " đòi nợ ", hay nói đúng hơn là đang oan ức đòi anh chịu toàn bộ trách nhiệm sau này với " Quả trứng " trong bụng kia

" Được, được là anh nợ là anh nợ em! Anh nhất định sẽ dùng cả đời này chịu toàn bộ trách nhiệm cho mẹ con em "

" Cái đó là điều tất nhiên rồi! ". Cô khoang tay trước ngực, hất cầm kiêu ngạo nói

Cứ như " nữ vương " vậy...bây giờ có phải mang thai là muốn " ức hiếp " anh hay không?

À không phải! Nói ức hiếp Tịch thiếu nhà thì hơi sai...Phải là! Leo lên đầu anh

Đúng! Bây giờ cô muốn lật đổ anh, lật đổ nhà Tịch leo lên làm nữ vương trong Tịch gia này!

" Bây giờ em đang mang thai! Em nói gì anh nhất định không được cãi lại, kinh động đến em cũng tức là kinh động đến bé con trong bụng "

" Huh? ". Tịch Mộ Thần nhướng mày nhìn cô thích thú

" Giờ em muốn ăn bánh ngọt và xoài! Anh mau đi lấy cho em đi " Bé con đang trong bụng em, bây giờ em thừa dịp mượn bé con ra " lấy uy " với anh... anh làm gì được em?

" Bà xã, mang thai rồi muốn đem con ra uy hiếp anh? "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.