Càng nhớ lại sự việc xảy ra ban nãy ở tiệm bánh ngọt. Lúc ấy, ngay lúc cô gặp nguy hiểm anh cũng chính là người ra tay cứu giúp cô trước sau đó Tịch Mộ Thần mới xuất hiện
Anh đã nghĩ rằng mình lúc ấy chính là nơi nương tựa mà cô ấy cần nhất trong tình cảnh đó...thật ngu ngốc khi anh lại suy nghĩ điều đó
Cô ấy lúc đó đã không nghĩ như thế. Gặp được anh, cô ấy sở dĩ không có một chút gì đó gọi là vui mừng cả. Chỉ có Tịch Mộ Thần khi ở bên cô ấy, cô ấy mới cảm thấy vui vẻ, mới có cảm giác an toàn hơn là khi ở cùng anh...
Tại sao vậy Tiểu Tịch? Anh cũng có thể bảo vệ em như Tịch Mộ Thần bảo vệ em. Anh có thể làm em vui vẻ như Tịch Mộ Thần vẫn luôn ở cạnh em...vì sao lại không thể chấp nhận anh? Chấp nhận cùng anh quay lại. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu
Vì sao em lại không muốn như thế chứ? Em có biết rằng vì em mà anh đã ăn ngủ rất không yên...? Không một giây phút nào là anh ngừng nhung nhớ đến em cả Tiểu Tịch...
Doãn Thiên Phong ngồi một mình trong căn phòng, anh tự nhốt bản thân mình trong đây. Xung quanh căn phòng chỉ thấy những chai rượu nằm lăn lóc dưới sàn
Anh đã tự hành hạ bản thân mình. Mỗi lần u sầu như thế anh đều lấy rượu ra uống...đúng như người ta thường nói, rượu chính là thứ tốt nhất để " an ủi " những con người như anh, những tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-ve-day-anh-thuong/2426900/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.