Chương trước
Chương sau
" Anh là ai? Vì sao lại giúp tôi? "

Cô ngơ ngác nhìn đàn ông có gương mặt yêu nghiệt trước mặt

Anh có chút ngẩn ra vì câu hỏi của cô " Anh là ai? Vì sao lại giúp tôi? ". Cô gái này là đang giả ngốc hay thật sự là ngốc thật?

Lí nào lại không biết anh là ai? Tịch Mộ Thần này đi đến đâu là ai ai cũng đều biết mặt cả, chỉ riêng cô gái nhỏ trước mặt này là không biết anh thật sự là ai?

" Này!..tôi đang hỏi anh đó... "

Bỗng dưng cô thấy gương mặt của anh ngày càng lạnh lại, đôi lông mày rậm nhíu lại có vẻ vô cùng đang tức giận mà nhìn cô

Cô sợ hãi với dáng vẻ lúc này của anh. Lẽ nào là cô nói sai gì ư?...nhưng cô chỉ hỏi anh rằng anh là ai thôi mà và vì sao lại giúp cô, như vậy cũng tức giận được ư? Nhưng mà dáng vẻ bây giờ của anh ta đáng sợ quá đi hức hức

Nhìn thấy những giọt nước mắt nóng hổi trên đáy mắt trào ra, anh trong lòng có chút hoảng loạn...vì sao lại khóc rồi?

" Cô khóc cái gì? "

" Anh...hức...anh đáng sợ quá. Có phải anh cũng muốn đến đây bắt nạt tôi không?...hức hức "

Lông mày của anh dần dãn ra, không còn dáng vẻ khó chịu đáng sợ ban nãy nữa. Cô nhìn thấy cũng nín khóc, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt mình

Nhìn thấy hành động này của cô mà anh cảm thấy bật cười, tiểu bạch thỏ này thật ngây thơ đáng yêu. Cô có lẽ là người con gái mang dáng vẻ ngây thơ nhất mà anh từng được thấy qua trong số những người phụ nữ anh gặp

Thấy anh cười thật đẹp, nhưng cô khó hiểu. Vì sao anh ta lại cười mình kia chứ? Có gì đáng cười ư

" Sao anh lại cười? "

Cô ngây ngốc hỏi, Tịch Mộ Thần ngưng một giây lập tức thu nụ cười ban nãy lại, trở về dáng vẻ lạnh lùng như ban nãy

Anh hắng giọng, thật không ngờ Tịch Mộ Thần này lại vì một hành động ngốc nghếch nhỏ nhoi của cô gái trước mặt kia làm cho cười?

Anh ta làm sao thế nhỉ? Cô suy nghĩ trong đầu, mắt vẫn cứ dán chặt lên nhìn người đàn ông trước mặt

" Cô nên về nhà đi. Còn ở đây nữa không phải sợ bị nguy hiểm mà là bị sốt đến bệnh "

Nói cũng đúng nhỉ? Ở ngoài mưa dầm lâu như vậy chắc chắn bản thân sẽ sinh bệnh, nếu như thế thì ca ca sẽ lo lắng. Không được, chuyện này nhất định không được nói cho anh ấy biết

Đột nhiên cả thân hình nhỏ ướt đẫm của cô được cả một cái áo to lớn bao bọc lại. Cô ngẩn mặt nhìn anh

" Cho cô mượn tạm áo, lần sau gặp lại thì trả tôi! "

Cô nhìn anh đến ngây ngốc, anh không để tâm lại tiếp tục hỏi: " Nhà ở đâu, tôi đưa cô về! "

" Ở đường XXX! "

" Tiêu gia? "

Cô gật đầu, anh đưa cô cầm chiếc ô. Cô cũng thắc mắc nhưng cũng cầm lấy chiếc ô từ tay anh...

" Á...anh...anh làm gì vậy? "

Không nói trước bỗng dưng anh tự ý bế cô lên đi về phía xe BMW. Tịch Mộ Thần để lời nói của cô ngoài tai tiếp tục bước đi

Người đàn ông này vừa lần đầu gặp mặt cô thấy anh thật bá đạo...nhưng mà anh cũng thật ấm áp

Lòng ngực to lớn lại ấm áp, cô không kìm chế được lại vô thức dựa vào. Chợp mắt cô lại nhớ đến Doãn Thiên Phong, lòng ngực của anh ấy cũng ấm áp như anh vậy, nhưng tiếc rằng mãi mãi cô sẽ không bao giờ được tiếp tục được dựa vào nữa. Bởi vì cả hai đã kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc...cứ như một giấc mộng đẹp, tỉnh dậy rồi thì mọi thứ cứ như thế mà tan biến...

Ông trời không chỉ cho cô và anh gặp nhau một lần đơn giản như thế...lẽ nào là định mệnh đã an bày ư?

Lần thứ hai gặp " ông xã tương lai " chính là vào ngày mùa, đông tuyết đã phủ dày đặc. Lúc ấy cô đã ra ngoài dạo chơi cùng bạn, trên đường về nhà bỗng dưng gặp một người đàn ông bị thương

Lúc ấy cô vô cùng sợ hãi khi thấy trên người anh máu me rất nhiều, cứ ngỡ đâu người nọ đã chết bèn đưa tay vào chạm thử

Người đàn ông cảnh giác, lập tức đưa tay ra bóp lấy cổ cô. Cô sợ hãi rơi nước mắt

Anh nhất thời nhận ra cô, là cô gái nhỏ trong đêm mưa đó sao? Tại sao cô lại ở đây?

" Khụ khụ! "

Tịch Mộ Thần ho vài tiếng máu lại văng ra ngoài

Anh nới lỏng, rời tay ra khỏi cổ cô. Cô ho vài tiếng sau đó đưa mắt nhìn sang anh, bắt đầu lo lắng khi thấy anh trên người đầy những vết thương

" Anh...anh không sao chứ? Tôi đưa anh đến bệnh viện! "

" Không cần!...nếu như muốn giúp tôi, đưa tôi về nhà cô! "

Cô không nghĩ ngợi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho tài xế nhà mình đến đón sau đó đưa anh lên xe trở về nhà

Tịch Mộ Thần hiện tại đang nằm trên đùi của cô. Bác Tô là tài xế nhà cô đã làm việc cho Tiêu gia đã lâu nên cũng thân

" Tiểu thư, người này? "

" Anh ấy là bạn của cháu, trước kia cũng từng giúp đỡ cháu. Bây giờ anh ấy đang bị thương, cháu muốn giúp lại để trả ơn "

Bác Tô hiểu ý cũng không hỏi nhiều mà chuyên tâm lái xe

Sau khi đưa anh trở về Tiêu gia, cô cũng gọi cho bác sĩ riêng của nhà mình đến khám cho anh

" Tiểu thư cô bị bệnh sao? "

" A không không phải tôi, là người nằm trên giường kia! "

Cô chỉ tay, vị bác sĩ nhìn theo hướng tay cô mà nhìn trên giường. Đó là người đàn ông tuấn tú, nhưng khắp người đều bị thương không hiểu lý do

" Là bạn cô sao? "

" Phải ạ, anh đừng hỏi nhiều. Mau đến giúp anh ấy đi! "

" Được rồi! "

Phải nói rằng lúc đó cô đã rất lo lắng cho anh, khoảng một thời gian không ít sau đó cô đã tự mình chăm sóc cho anh. Nhưng sau khi anh khỏe lại đã không một lời từ biệt mà đi mất, tuy không hiểu vì sao có chút hụt hẫng nhưng cũng vui vì anh ấy đã không sao. Nếu như còn sức đi như vậy chứng tỏ rằng đã khỏe lại

Lần thứ ba gặp mặt đó là lần cô ở nhà nhàm chán nên đã đi xin việc vào một tập đoàn lớn, đó là Tịch thị. Cô một lần nữa lại vô tình gặp " ông xã " của mình tại đây

Vì thấy cô rất có duyên với anh. Ba lần bốn lượt ông trời đều để anh gặp phải cô gái nhỏ này, ngay cái đêm lạnh của mùa đông đó. Anh thương tích đầy mình, cứ nghĩ rằng mình đã không thể không qua khỏi cái chết đang cận kề thì may mắn thay anh đã gặp được cô gái nhỏ này. Chính tiểu ngốc nghếch này đã giúp anh qua khỏi cơn nguy kịch

Lý do anh bị thương đó là vì anh bị người của hắc đạo truy sát, lén lút tập kích anh, cũng may anh thoát được nhưng trên người lại mình đầy những vết thương

Trong đêm gió lạnh như thế, anh đã nghĩ rằng không có một ai đi ngang qua vậy mà bỗng dưng lại xuất hiện cô? Anh lúc đó đã vô tình làm cô gái nhỏ này bị thương, nhưng chắc là bây giờ cô đã không sao nữa rồi

Cô gái, định mệnh đã cho chúng ta gặp nhau không chỉ số lần nhiêu đó, mà em còn đã cứu tôi một lần. Nếu như ông trời đã muốn chúng ta đến với nhau như vậy, vậy thì tôi cũng ngại sẽ có được em đâu

Trong khoảng thời gian anh trai không ở đây, số lần gặp mà và ở cạnh nhau của cả hai rất nhiều. Lâu ngày dường như cũng đã thành thói quen, đột nhiên cô phát hiện ra rằng bản thân lại bắt đầu có tình cảm với anh

Cô biết anh là người như thế nào, ở bên cạnh anh không thiếu phụ nữ. Nhưng cô vẫn muốn nói cho anh biết, anh từ chối cũng không sao. Cứ như thế, cô đã lấy hết can đảm ra mà tỏ tình anh

" Tịch Mộ Thần...em yêu anh! "

Anh khẽ nhíu mày tỏ ra vẻ khó chịu nhìn cô gái nhỏ đứng trước mặt

" Không được! "

Cô ngẩn mặt nhìn anh, là bị anh từ chối rồi ư? Tuy có trong lòng thật sự rất đau nhưng ban đầu cô vốn đã biết bản thân mình sẽ nhận lại kết quả như thế này rồi nên cũng không hẵng là quá đau lòng, cô cười nhẹ

" Thật ngại quá! Em chỉ muốn nói cho anh biết tình cảm của bản thân mình mà thôi...đã làm phiền anh rồi, anh hãy coi như hôm nay em chưa nói gì là được, vậy chúng ta tiếp tục làm bạn nhé? "

" Không! ". Anh thẳng thừng nói

" Sao cơ? "

" Anh bảo là không, anh không muốn làm bạn với em! "

" Thật...thật sao?...có phải là vì, vì anh để tâm đến chuyện này hay không? "

Bây giờ cô thật sự cảm thấy trái tim mình rất đau. Lẽ nào sau khi tỏ tình thất bại xong anh lại chán ghét không muốn tiếp tục cùng cô làm bạn ư? Giọt nước mắt nóng hổi vô thức rơi từng giọt trên gương mặt diễm lệ của cô

Tịch Mộ Thần kéo ghế đứng dậy đi đến gần chỗ cô, đưa tay lau nhẹ đi những giọt nước mắt trên gò má cô sau đó lại đặt lên trán cô một nụ hôn

" Ngoan, đừng khóc. Anh vẫn còn chưa có nói hết! "

Cô khó hiểu, ngẩn mặt nhìn anh. Tịch Mộ Thần cười nhẹ

" Ai đời nào lại để cho phụ nữ đi tỏ tình đàn ông trước đâu chứ? Em thật ngốc! "

" Anh…"

" Muốn nói thì cũng phải là do anh nói mới phải. Anh yêu em, Tiểu Tịch "

Cô ngạc nhiên nhìn anh, đôi mắt tròn xoe như thế thật dễ thương. Cô nhìn anh đến ngây ngốc làm anh không thể nhịn cười được lập tức cười thành tiếng, xong sau đó lại đặt nụ hôn lướt nhẹ lên môi cô

" Làm bạn gái của anh chứ? "

Cô vui vẻ, niềm vui sướng không thể nào diễn tả được. Nhất thời ôm chầm anh

" Em đồng ý! "

Yêu nhau đã gần được một năm, cảm thấy rất hợp nhau. Tịch Mộ Thần nhanh chóng hỏi cưới cô, lúc đó anh của cô về nhà thăm cô một tuần đúng lúc Tịch Mộ Thần lại sang nhà hỏi cưới

Ban đầu Tiêu Cảnh Thiên nhất quyết từ chối hôn sự này, lý do duy nhất bởi vì anh trai biết anh là người trong hắc đạo nên từ chối gả cô cho anh. Chém chém giết giết anh trai thật sự rất lo lắng cho cô, từ nhỏ cô luôn sống trong sự bao bọc của anh, bây giờ giao lại cho một người trong giới hắc đạo như Tịch Mộ Thần thử hỏi sao lại không lo lắng được

Tuy rằng Tịch Mộ Thần có đề nghị rằng sau khi gả cô cho anh, cổ phần 10% sẽ được chuyển nhượng qua cho cô. Hơn thế nữa Tiêu thị cũng sẽ hợp tác làm ăn với Tịch thị nhưng Tiêu Cảnh Thiên lại không ham muốn thứ cái đó

Tiêu Cảnh Thiên cũng thật khó hiểu, chẳng phải tình cảm của cô và Doãn Thiên Phong rất tốt sao? Vì sao lại xảy ra chuyện như thế này rồi? Hai người đột nhiên chia tay nhau, lại đột nhiên xuất hiện việc Tịch Mộ Thần sang nhà hỏi cưới cô?

Rốt cuộc thì trong khoảng thời gian anh không ở Trung Quốc, Tiểu Tịch đã trải qua chuyện gì?

" Tiểu Tịch, nói cho anh nghe. Em có phải bị Tịch Mộ Thần ức hiếp ép kết hôn cùng hắn hay không? Nói với anh, anh nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em "

" Không có mà. Anh ấy không có ức hiếp em, em và Mộ Thần thật sự yêu nhau, ca ca tại sao anh lại không tác hợp cho bọn em kia chứ. Anh không phải vẫn luôn miệng bảo rằng muốn em được hạnh phúc bên người em yêu hay sao? "

" Phải, đúng thật là anh có nói như thế nhưng Tịch Mộ Thần là người như thế nào lẽ nào em không biết? Hắn là người trong giới hắc đạo, chém giết rất máu me lại vô cùng tàn khốc. Anh là muốn em lấy một người bình thường như Thiên Phong vậy "

" Em biết anh ấy ở trong hắc đạo nhưng em không sợ, em tin tưởng anh ấy sẽ bảo vệ em. Tụi em thật sự là yêu nhau! "

" Chẳng phải ban đầu em và Thiên Phong tình cảm rất tốt sao? Vì sao lại thành ra như thế này rồi, anh vừa nghe tin rằng Doãn thị đột nhiên lại đưa Doãn Thiên Phong ra nước ngoài sinh sống "

Sinh sống? Nói đúng hơn phải là anh ta cùng " vợ " ra nước ngoài kết hôn và sinh sống mới đúng

" Anh đừng nhắc đến anh ta nữa. Em và anh ta đã không còn bất cứ mối quan hệ nào với nhau nữa, bây giờ người em yêu và em muốn gả cho anh ấy chính là Tịch Mộ Thần...ca ca, bây giờ anh có từ chối việc gả em cho Mộ Thần cũng không được nữa rồi, vì em đã trở thành người của anh ấy! "

" Em…! "

" Ca ca, nếu như sau này đứa nhỏ được sinh ra thì nó phải làm sao đây? Đứa bé là vô tội, nó không thể không có cha được "

" …được rồi, việc này anh sẽ suy nghĩ lại sau. Em về phòng trước đi! "

Rốt cuộc thì sau khi nghĩ thông suốt, anh trai cuối cùng cũng đã đồng ý gả cô cho Mộ Thần
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.