Ngày hôm sau, ở bệnh viện.
Trình An Nhã tỉnh dậy từ sớm, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi vì thiếu nước mà có chút khô nứt, tựa như cánh hoa héo úa.
Sự việc trước khi tai nạn dần hiện về, Trình An Nhã hoảng hốt, rùng mình một cái, “Ninh Ninh…”
Người già khó ngủ sâu, vừa có động tĩnh liền lập tức tỉnh dậy.
“An Nhã, con tỉnh lại rồi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi…”
Ông Trình mừng đến rơi lệ, nhưng lại cảm thấy khóc như vậy thật mất mặt, liền quay mặt đi lau nước mắt.
“Ba, Ninh Ninh đâu rồi?” Bàn tay nắm chặt lấy tấm chăn của Trình An Nhã khẽ run rẩy, cô sợ phải nghe thấy tin dữ khiến bản thân sụp đổ, trong đôi mắt to chỉ toàn là sự trầm tĩnh ngụy tạo.
Ông Trình xót xa ôm lấy Trình An Nhã, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô và dịu dàng nói: “Không sao, con gái, con làm rất tốt, Ninh Ninh không sao cả, một lúc nữa nó sẽ vào thăm con.”
Trình An Nhã thở phào một cái, ông Trình xót xa nhìn con gái, “Chỉ tại tay lái xe cẩu thả kia, đâm vào người ta rồi lại trốn mất dạng.”
“Người đã vậy rồi, ba, không sao.” Trình An Nhã nói, con phố đó vắng vẻ như vậy, chắc là cũng không có camera, tài xế gây ra tai nạn tất nhiên sẽ bỏ trốn.
Phích nước nóng ở bệnh viện giữ nhiệt rất kém, nước sôi mới có một đêm đã nguội hết cả, ông Trình đành đi lấy phích khác, Trình An Nhã nằm trong phòng bệnh chờ Ninh Ninh đến.
Nhưng lại không ngờ, bước vào là hai khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-trieu-do-mua-mot-tang-mot/128257/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.