Lâm Quốc Đống lớn lêntrong cô nhi viện cùng với một bé trai tên là An Sinh. Anh không biếttại sao ba mẹ anh lại vứt bỏ anh, nhưng mặc kệ lý do là gì, cũng khôngthể vứt bỏ máu mủ của mình. Cho nên, mấy năm qua anh không hề đi tìm bamẹ ruột. Còn An Sinh là vì ba mẹ cậu ấy mất trong một tai nạn giao thông nên mới phải vào cô nhi viện, ít nhất cậu ấy cũng biết ba mẹ mình làai, còn anh thì không biết gì cả. Trong cô nhi viện những đứa bé khôngcó tên đều theo họ của viện trưởng Lâm.
Lúc được 5, 6 tuổi thìAn Sinh rất được mọi người yêu mến còn Lâm Quốc Đống thì suốt ngày lầmlì ít nói. Có một ngày, viện trưởng Lâm cho An Sinh mặc quần áo mới, còn dạy cậu ấy lễ nghi cơ bản. Tất nhiên là An Sinh đã được nhận nuôi, cònLâm Quốc Đống thì tiếp tục ở côi nhi viện.
An Sinh không giốngnhư người khác là khi có cuộc sống mới liền quên ngay những người bạntrong cô nhi viện. Cậu ta vẫn thường xuyên viết thư khích lệ Lâm QuốcĐống.
Được nhận nuôi luôn là mơ ước của đám trẻ trong cô nhiviên nhưng càng lớn thì số người được nhận nuôi ngày càng ít. Đạo lý này vào lúc 10 tuổi, Lâm Quốc Đống đã hiểu.
14 tuổi, Lâm Quốc Đốngđã ra khỏi cô nhi viên, nuôi sống mình bằng hai bàn tay trắng. Mỗi ngàyanh làm việc 16 tiếng nhưng ăn không no, ngủ không yên còn bị chủ xưởngnhục mạ. Anh vẫn yên lặng chịu đựng. Vì để tìm được công việc này cũngkhông dễ dàng gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-tre-xa-hoi-den/1944703/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.