Chương trước
Chương sau
Sắp đến giờ tan làm, Bí Đỏ gọi điện đến phòng làm việc của tôi.
“Này, giở trò gì thế, điện thoại di động cả buổi chiều không gọi được, chơitrò mất tích hả?” Tôi vừa cầm điện thoại lên là nghe Bí Đỏ la to.
“Chuyện gì?” Tôi buồn buồn hỏi Bí Đỏ.
“Tan làm tớ đến đón cậu.”
“Đi đâu?”
“Nhìn sổ ghi nhớ của cậu đi.” Bí Đỏ cúp máy.
Tôi thật sự không nghĩ ra là tôi và Bí Đỏ phải đi đâu. Tôi lật sổ ghi nhớ ra, thì ra hôm nay là ngày đi tập thể dục với Bí Đỏ.
Tan làm tôi xuống tầng trệt, Bí Đỏ cũng vừa lái xe đến. Tôi ngồi vào xe nói với Bí Đỏ chuyện của Triệu Ninh Ninh.
Bàn tay Bí Đỏ đang nắm vô lăng vỗ mạnh một cái, thiếu chút nữa là lao vàohàng rào. Bí Đỏ làm như không có chuyện gì xảy ra, nói tiếp: “Lạc Băng,tớ phải nói cậu thế nào đây? Tại sao cậu lại không có tiền đồ như vậychứ? Cậu có thể không làm tớ tức chết được không?”
Lúc tôi sắpbị ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép được của Bí Đỏ giết chết thì Bí Đỏ nói tiếp: “Cô ta là cái thá gì chứ, chỉ là một ả hồ ly tinh không thể ra ngoài ánh sáng, vậy mà cũng dám cưỡi trên đầu cậu ra oai, cậucũng để cho cô ta cưỡi sao? Cậu cũng không biết nói lại cô ta, lúc LưuThiếu Ngôn và cậu thề non hẹn biển lông cô ta còn chưa mọc dài ra nữa,cậu cũng không biết nói với cô ta, Thiếu Ngôn nhà cậu chẳng qua là đùagiỡn với thân thể cô ta, chơi chán rồi sẽ vứt đi, cô ta cũng chỉ là mộtcon điếm. Cậu cũng nên nói cho cô ta biết Lưu Thiếu Ngôn đã hối hận rồi, về sau không bao giờ chạm vào cái thứ rác rưởi đó nữa, nếu muốn chơithì cũng phải tìm gái cấp năm sao mà chơi.”
“Sao có thể nói chuyện như vậy được?” Tôi nhỏ giọng nói.
Bí Đỏ trợn mắt nhìn tôi, nói bằng giọng quãng tám của cô ấy: “Lạc Băng,cậu thật là không có phong độ, bị Triệu Ninh Ninh chọc tức là đáng đời.Không phải là tớ đang dạy cậu đối phó cô ta sao? Vốn là phụ nữ không nên làm khó nhau, Lưu Thiếu Ngôn lăng nhăng ở ngoài mới là kẻ đáng chết.Nhưng cậu cũng không thể để mặc Triệu Ninh Ninh như vậy được, ngườikhông phạm ta, ta không phạm người. Cô ta đã cưỡi lên đầu cậu mà cậu còn nhịn được, chị em như tớ đây không nhìn nổi.”
“Được rồi, Bí Đỏ,đừng tức giận, mặc kệ cô ta đi.” Chuyện gì đang xảy ra đây? Tại sao lạilà tôi khuyên Bí Đỏ? Người được khuyên nhủ phải là tôi mới đúng chứ.
Để xoa dịu bầu không khí trong xe, tôi lấy đĩa CD ra bỏ vào máy, ngay sauđó âm nhạc liền vang lên, là Hồ Dương Lâm với bài “Hương Thủy Hữu Độc”.Có lẽ cũng bị âm nhạc ảnh hưởng, cơn giận của Bí Đỏ liền biến mất.
Yêu cầu của em cũng không cao, chỉ cần đối xử với em tốt như trước là được. Nhưng có một ngày, anh ôm một người phụ nữ khác ở trong ngực, trênngười có mùi nước hoa của cô ấy, là mũi của em đã phản bội tất cả, emkhông nên biết đến cô ấy. Là anh mang đến cho em sự tự ti, người anh yêu phải là một người hoàn mỹ, em làm không được… Có lẽ là vì những lời canày mà tôi cảm thấy Hồ Dương Lâm hát thật hay, cũng làm cho lòng tôi đau đớn. Kể từ khi quen Thiếu Ngôn, anh đã mang đến cho tôi bao nhiêu kiêungạo, vậy mà hôm nay, cũng chính anh đã mang đến cho tôi bao nhiêu tủinhục.
Đến trung tâm thể dục, tôi và Bí Đỏ đi thay quần áo, lúcchúng tôi muốn theo huấn luyện viên đến phòng tập thì một cô gái như hoa như ngọc mặc quần áo màu hồng đi tới, gọi tôi: “Chị Lạc.”
Giọng nói ngọt ngào này rất quen thuộc, là Triệu Ninh Ninh.
Tôi quay đầu lại nhìn, là một cô gái trẻ hai mươi tuổi, ngũ quan tinh xảo,vóc người mang những đường cong quyến rũ, nhất là cái rãnh giữa ngựckia, thật mê người, chính xác là một người đẹp. Tôi nhất thời không nóinên lời, cứ như tôi mới là người đi giật chồng người khác. Tôi khôngnghĩ là nhanh như vậy phải đối mặt với hoàn cảnh này.
“Thì ra chị Lạc cũng thường xuyên tới trung tâm thể dục này sao?” Triệu Ninh Ninh cười giống như một đóa hoa sen đang nở rộ.
“Lạc Băng, đây là Tiểu Tam nhà cậu phải không?” Bí Đỏ đã từng gặp cô ta nên chỉ cần nhìn liền nhận ra.
Triệu Ninh Ninh nhìn Bí Đỏ, Bí Đỏ xinh đẹp khiêu gợi cao hơn cô ta nửa cáiđầu, trong đôi mắt to xinh đẹp chứa đựng ngọn lửa dữ dội: “Chị đây phảixưng hô thế nào đây?”
“Gọi chị Bí Đỏ đi.”
“Xin chào chị Bí Đỏ.” Triệu Ninh Ninh ngọt ngào chào hỏi rồi nói “Chị Lạc và chị Bí Đỏchăm sóc da thật tốt đó, mới nhìn cứ tưởng chỉ hai mươi lăm tuổi.” Câunày ý nói là tôi già sao? Tôi cũng chỉ mới hai mươi bảy.
“Đó làđương nhiên, chúng tôi lại không tốn tâm tư đi quyến rũ đàn ông đã cóvợ, đương nhiên là có thời gian để chăm sóc.” Giọng nói của Bí Đỏ rấtlớn, mọi người xung quanh đều quay lại nhìn. Bí Đỏ lại cố tình cất caogiọng nói: “Chỉ là cô thích quyến rũ đàn ông có vợ có nhiều tiền, khôngtrách cô được, chỉ là cô cũng nên cẩn thận một chút, luôn ở chung vớinhững người đàn ông lớn tuổi hơn ba mình, không nói đến chuyện bị bệnhlây qua đường tình dục mà còn bị vợ người ta ức hiếp nữa, chị đây thậtđau lòng cho cô đó.” Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm Triệu Ninh Ninh, nhất là những người có thân phận “vợ” kia, ánh mắt đó có thể giết người.
Triệu Ninh Ninh chỉ là cô gái hai mươi tuổi, cho dù cóphách lối thế nào thì bây giờ cũng không nén được cơn giận, mặt trắngbệch xoay lưng bỏ chạy.
Bí Đỏ la to: “Này, chị đây còn chưa nói hết mà… có bệnh thì phải sớm đi chữa trị đi nha.”
Lúc này mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán: “Nhỏ như vậy mà không lo họchành.” “Vừa nhìn cũng biết là hồ ly tinh” “Cô ấy có bệnh lây qua đườngsinh dục đó, cái ghế cô ta vừa ngồi tuyệt đối đừng động vào” “Lần trướccô ta còn mời tôi đi uống cà phê, may mà tôi không đi”…
“Bí Đỏ, có phải chúng ta hơi quá đáng không?” Tôi nhớ tới sắc mặt của Triệu Ninh Ninh khi nãy thì có chút thông cảm.
“Không. Cô ta mới là quá đáng... lại dám ban ngày ban mặt mà chê tớ là bông hoa héo úa.” Hai năm nay Bí Đỏ cực kỳ ghét người nói cô ấy là chăm sóc datốt, cô ấy cho lời này có nghĩa là “Chị đã già.”
Sau đó tôi và Bí Đỏ cũng không gặp lại Triệu Ninh ở trung tâm thể dục.
Mặc dù Triệu Ninh Ninh thường gọi điện thoại quấy rầy tôi nhưng tôi cũngkhông nói với Thiếu Ngôn. Tôi làm như không biết sự tồn tại của cô ta,Thiếu Ngôn cũng giả bộ làm thêm giờ, đi công tác, về nhà lại là mộtngười chồng tốt.
Nếu như mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy thì chodù lòng tôi đau đớn nhưng tôi vẫn chấp nhận. Ít nhất Thiếu Ngôn vẫn ởbên cạnh tôi, còn là chồng tôi, tôi bằng lòng bị anh lừa gạt. Nhưngchuyến viếng thăm của mẹ chồng cũng chính là mẹ của Thiếu Ngôn, đã thayđổi tất cả.
Hôm nay là chủ nhật, tôi và Bí Đỏ đến cửa hàng đểmua quần áo. Lúc này Thiếu Ngôn gọi điện tới, nói là mẹ anh ấy tới thăm. Tôi vội vàng bỏ Bí Đỏ ở cửa hàng chạy nhanh về nhà. Khi tôi về đến nhàthì mẹ chồng đang đứng ở ban công nhìn về nơi xa xăm, Thiếu Ngôn cúi đầu ngồi trên ghế sa lon. Tôi không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?Tôi đi về phía mẹ chồng chào hỏi: “Mẹ, mẹ đã tới.”
Mẹ chồng làngười phương bắc, tính tình thẳng thắn, bình thường muốn nói với tôi cái gì đều nói thẳng, tôi rất thích tính cách này của bà. Mẹ chồng xoayngười lại nói: “Lạc Băng, con về rồi à, lại đây ngồi.” Mẹ chồng nói xong đi về phía sa lon ngồi xuống.
“Ba không khỏe à mẹ? Sao ba không cùng mẹ tới đây?” Tôi vừa rót nước cho mẹ chồng vừa hỏi.
“Lạc Băng không cần rót nước làm gì, mẹ tới nói chuyện xong sẽ đi, con qua đây ngồi đi.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh bà, tôi đã sớm đoán được bà muốn nói gì. Qủa nhiênbà đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện của Thiếu Ngôn và Triệu Ninh Ninh, conđã sớm biết rồi phải không?”
Tôi nhìn qua phía Thiếu Ngôn, anhcúi gầm mặt xuống. Tôi không chịu được khi thấy anh đau lòng lại thấy mẹ chồng vẫn chờ tôi trả lời nên nói: “Mẹ, mẹ đừng nghe người khác nóibậy, Thiếu Ngôn không phải là loại người đó.”
Mẹ chồng vô cùngđau lòng nói: “Không ngờ tôi lại sinh ra một đứa rác rưởi. Lạc Băng tạisao con lại như vậy? Con cho rằng làm như thế là có đức hạnh sao? Concho rằng làm bộ không biết chuyện gì là sẽ vui vẻ sao? Con gái, con thật là khờ, bọn họ đã ở với nhau hơn một năm, đồng nghiệp của ba con đềubiết hết cả, mẹ và ba con thật mất hết mặt mũi mà.”
Thì ra lờiTriệu Ninh Ninh nói là sự thật, thật sự đã hơn một năm, Thiếu Ngôn cúiđầu không nhìn tôi cũng không nhìn mẹ anh. Ở bên nhau nhiều năm, lần đầu tiên tôi thấy anh chật vật như vậy. Tôi có chút không đành lòng nênnói: “Mẹ, Thiếu Ngôn anh ấy biết sai rồi, mẹ tha thứ cho anh ấy lần nàyđi.”
Thiếu Ngôn đột nhiên đứng lên, quỳ trên mặt đất, khóc khôngthành tiếng nói: “Mẹ, Lạc Băng, hai người tác thành cho bọn con đi, conmuốn sống chung với Triệu Ninh Ninh.”
Lòng tôi nhất thời như bịsóng biển đập mạnh vào, hắn muốn đi... Tôi một lòng muốn cứu vãn cuộchôn nhân này nhưng hắn thì không. Thiếu Ngôn quỳ trên mặt đất cầu xintôi tác thành cho hắn, người đàn ông này, tôi – Lạc Băng, không muốn giữ lại, vậy thì để hắn đi đi: “Được, được, tôi thành toàn cho các người.”Tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần nếu như Thiếu Ngôn rời xa tôi thì tôisẽ ra sao đây? Tôi không nghĩ là giờ phút này lại có thể bình tĩnh nóira câu đó, lòng đã sớm chết, chẳng qua là bây giờ bay theo cơn gió, đãtừ lâu tôi không còn biết đau là gì.
“Lạc Băng, con điên rồi.” Mẹ chồng không muốn tác thành cho họ.
“Mẹ, chúng ta nên tôn trọng ý muốn của Thiếu Ngôn.”
Mẹ chồng thở dài, đứng dậy ra về, tôi không giữ bà lại, Thiếu Ngôn cũng không giữ mẹ hắn lại ăn cơm.
“Cám ơn em.” Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Thiếu Ngôn nói với tôi tiếng “Cám ơn”, thì ra là hai chữ này thật sự có thể kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Nếu đã quyết tâm tác thành cho hắn tôi cũng không cần để hắn thấy tôi rơi nước mắt, tăng thêm phiền não cho hắn. Tôi xoayngười, bình tĩnh nói: “Anh nghĩ kỹ về thỏa thuận ly hôn rồi đưa cho tôiký, tôi còn có việc, tôi về công ty trước.”
Tôi đi tới đườngcái, mặc kệ ánh mắt của mọi người, khóc rống lên. Tôi đi thẳng đến côngviên ở trung tâm thành phố thì mới thấy mệt, tôi tìm một cái ghế ngồixuống, nước mắt cứ như chuỗi ngọc bị đứt rơi xuống không ngừng.
“Ba, ba xem kìa, dì đang khóc.” Giọng nói của một bé gái vang lên, tôi không để ý đến nó, quay đầu tiếp tục khóc.
“Ba, ba đừng la dì nha, dì khóc thật tội nghiệp.” Cô gái nhỏ không chịu đi, kéo tay ba đi tới.
Có lẽ là bị con gái tác động nên người đàn ông đi tới cầm khăn tay đưa cho tôi. Lúc này tôi mới chú ý là mình lấy ống tay áo lau nước mắt, tôinhận lấy khăn tay ngẩng đầu muốn nói tiếng “cảm ơn” thì trong nháy mắthai chữ này không thể ra khỏi miệng.
Thì ra là chủ tịch Lâm Quốc Đống của tập đoàn Thiên Thành. Tại sao mỗi lần đụng anh ta đều là nhưvậy, hoặc là giận dữ, hoặc là khóc lóc.
Lâm Quốc Đống mặc áo sơmi trắng, quần jean, anh đang mỉm cười. Tôi không ngờ anh cũng biếtcười, hơn nữa còn cười rất đẹp. Tôi vội vàng lấy khăn tay của anh launước mắt.
“Chủ tịch Lâm, thật ngại qua. Tôi sẽ giặt sạch khăn tay này trả lại cho anh.” Tôi nhìn chiếc khăn tay dính nước trên tay mìnhnói.
“Dì ơi, dì có khỏe không? Ba, chúng ta cũng mang dì ấy đi ngồi cáp treo được không?” Cô gái nhỏ lắc lắc tay ba mình.
Lâm Quốc Đống ngồi chồm hổm xuống hôn lên trán con gái, cười nói: “Kỳ Kỳ, con phải hỏi dì có muốn đi hay không chứ?”
Cô gái nhỏ đi tới kéo tay tôi nói: “Dì ơi, ngồi cáp treo với con đi, chơi rất vui đó.”
Cô gái nhỏ này thật sự rất đáng yêu, chắc khoảng bốn tuổi, khuôn mặt nhỏnhắn trắng ngần xinh xắn, đôi mắt long lanh như viên ngọc, hai bím tócthật đáng yêu. Tôi không biết trả lời thế nào thì Lâm Quốc Đống nói:“Lạc Băng, đi chung đi.” Anh không gọi tôi là cô Lạc mà gọi là Lạc Băng.
Đi thì đi, tôi đứng dậy đi theo hai cha con. Thì ra những lờiđồn đại trong công ty hoàn toàn không đúng sự thật, mấy cô ấy nói LâmQuốc Đống là một người đàn ông độc thân hoàng kim, trong khi người ta đã có con gái lớn thế này. Nếu tôi nói chuyện này ra, khẳng định các cô ấy một tuần cũng không muốn giảm cân, bạch mã hoàng tử đã có con gái, thếthì còn giảm cân vì ai chứ.
Tôi ngồi cáp treo mấy lần, có lẽ vui vẻ cũng là một căn bệnh dễ lây. Tôi bị hai cha con Lâm Quốc Đống lâynhiễm nên tâm trạng cũng tốt lên một chút.
“Tôi đưa cô về nhà.” Lâm Quốc Đống ở cửa công viên nói.
“Tôi, tôi” Trong lúc nhất thời tôi không biết phải đi đâu nên nói: “Tôi tựgọi xe là được rồi, chủ tịch Lâm không cần khách sáo.”
“Để tôi đưa cô về.” Lâm Quốc Đống lại dùng giọng điệu không cho tôi từ chối.
Tôi nói cho anh nghe địa chỉ nhà Bí Đỏ.
Tôi ngồi phía sau với Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ là một cô bé hoạt bát, một lát hỏi tôicái này một lát hỏi tôi cái kia. Nhiều khi tôi bị chọc cười.
“Dì Lạc, lúc dì cười rất giống mẹ.”
“Kỳ Kỳ, không nên nói lung tung.” Lâm Quốc Đống ngồi phía trước xoay đầu ngăn Kỳ Kỳ lại.
“Ba, thật sự rất giống mà.” Kỳ Kỳ nghe giọng nói nghiêm nghị của Lâm Quốc Đống, uất ức nói.
“Kỳ Kỳ, ở nhà trẻ kể chuyện cổ tích gì, kể cho dì nghe được không?” Tôithấy Lâm Quốc Đống không muốn nói đến đề tài này nên vội vàng nói sangchuyện khác.
Kỳ Kỳ quả nhiên rất nhanh liền quên mất là mình bịuất ức, lập tức hớn hở nói cho tôi nghe về “Harry Potter và hòn đá phùthủy”. Tôi vốn nghĩ sẽ là “Công chú Bạch Tuyết và bảy chú lùn” hoặc là“cô bé quàng khăn đỏ”, tôi chưa từng nghe qua truyện này nên chăm chúnghe Kỳ Kỳ kể. Thì ra thế giới này đã trở nên thú vị như thế vậy mà tôikhông biết gì.
Đến nhà Bí Đỏ, tôi chào tạm biệt với Kỳ Kỳ rồixuống xe. Ở chung với nhau mấy tiếng đồng hồ, cô bé rất lưu luyến tôi,cô bé dùng đôi mắt đen lóng lánh hỏi tôi: “Dì Lạc, dì sẽ đi chơi vớicháu nữa phải không?”
Tôi thấy ánh mắt mong đợi của Kỳ Kỳ, có chút không đành lòng nên nói: “Ừ, Kỳ Kỳ phải ngoan ngoãn nghe lời ba nha.”
“Dì Lạc thật tốt, chúng ta móc tay.” Cô bé nói xong liền giơ nhón tay útnho nhỏ ra, tôi cũng giơ ngón tay ra ngoắc ngoắc với cô bé. Lúc tôi muốn xuống xe thì Kỳ Kỳ lại ôm cổ tôi nói nhỏ: “Dì Lạc, dì thật sự rất giống mẹ.” Cô bé nói xong lo lắng nhìn ba mình, thấy anh không nghe được mớicười lên. Một nụ cười trong sáng.
Lâm Quốc Đống chở Kỳ Kỳ đi, lúc chiếc xe đã đi xa tôi vẫncó thể thấy được ánh mắt lưu luyến của cô bé từ trong xe nhìn tôi.
Tôi giống mẹ Kỳ Kỳ sao? Tôi không nhịn được vươn tay sờ gò má mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.