Phong Thần xin nghỉ cho Tần Mặc, hai người ở trong căn hộ của Tư Đồ Kiều ngủ cả ngày, cho đến khi mặt trời xuống núi, chim bay về tổ, hai người mới từ từ tỉnh lại.
Bàn tay to của anh vẫn giam cầm cô, Tần Mặc giật giật, cánh tay rắn chắc kia giống như cái xích sắt buộc chặt theo bản năng, để cho cô càng thêm dán chặt vào người đàn ông phía sau.
Trời chiều màu cam ngoài cửa sổ nhuộm đỏ cả căn phòng, màu sắc ấm áp làm bên trong căn phòng cũng tràn đầy tình cảm ấm áp, không khí yên tĩnh lại hài hòa bao quanh hai người. Không biết bắt đầu từ khi nào, tối tăm cùng đè nén xoay quanh bên người, yên tĩnh giống như bây giờ, cô không dám nghĩ tới.
"Muốn ăn chút gì không?"
Giọng nói trầm thấp ở phía sau vang lên, tiếng người đàn ông lười biếng mang theo giọng mũi lộ ra một chút mơ hồ, âm cuối mơ hồ, lại làm cho người ta mơ màng. Hình như trời sinh anh đã có bản lãnh mê hoặc phụ nữ, cho dù là ánh mắt của anh, thân thể, hay là vẻ mặt. . . . . .
Cũng chính điểm này, khiến Phong Thần trở nên ghét, cũng làm cho Tần Mặc ý thức được, anh không phải là người thuộc về một mình cô, anh cũng không phải một người đàn ông tình nguyện vì một lý do mà dừng lại.
Tần Mặc trầm mặc, Phong Thần thấy cô không lên tiếng, đứng dậy, "Chúng ta nên giải quyết một vấn đề!"
Phong Thần vẫn xem Tần Mặc là một đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-tre-xa-hoi-den-2/2348501/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.