Đợi đến khi đi xa, Tư Đồ Kiều mới hiện thân, đẩy nhẹ cửa ra, chợt lách người biến mất phía sau cửa.
"Lan?"
Bên trong nhà có cây nến, ánh sáng mờ tối, anh chỉ thấy trên giường có người nằm, nhưng cũng không xác định là Lan. Anh mò mẫm đi tới mép giường, Lan nghe thấy tiếng có người gọi mình, lập tức đáp lại, "Anh là ai?"
"Tần Mặc kêu tôi tới cứu cậu, tôi là Tư Đồ Kiều!"
Lan tốn sức đứng dậy, trừ việc trên vai anh trúng một phát đạn, bây giờ còn phát sốt, nếu muốn chạy trốn, sẽ liên lụy tới bọn họ.
"Những người đó không có ác ý, anh nói tiểu thư rời đi, chờ vết thương của tôi lành lại, tự mình sẽ tập hợp với mọi người."
Mặc dù Tư Đồ Kiều nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu một cái, lúc anh đi ra cửa, một khẩu súng lạnh như băng đã để ở sau ót của anh, anh giật mình một cái, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Lá gan không nhỏ!"
Thụy Hoa đứng sau lưng anh cười lạnh, huýt gió một tiếng, vô số ánh đuốc lập tức chạy về phía bên này, Tư Đồ Kiều không thể làm gì khác hơn là vứt vũ khí trên tay, bỏ qua ý đồ muốn chạy trốn.
"An tâm một chút, chớ nóng vội, thật ra thì tôi tới để..."
Tư Đồ Kiều vừa muốn giải thích, một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng liền cắt đứt câu của anh, "Để súng xuống!"
Tần Mặc không yên lòng với hành động của Tư Đồ Kiều, tự nhanh lẹ đi vòng qua sau lưng bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-tre-xa-hoi-den-2/2348425/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.