Tôn Thánh Thủ vỗ tay một cái, hai mắt sáng lên: “Rết là động vật ăn thịt, thích nơi ẩm ướt nên mỗi khi lão Hàn ăn đồ chín hay uống nước nóng, con rết sẽ làm loạn trong bụng.”
“Hơn nữa cho dù rết lớn hay nhỏ thì cứ nửa tháng nó sẽ tiết độc một lần. Một khi độc tố lan ra, nó sẽ tuần hoàn trong dạ dày lão Hàn.”
“Vì ban đầu độc tố không nhiều nên lão Hàn không có phản ứng mạnh, lục phủ ngũ tạng chằm chậm suy kiệt.”
Tôn Thánh Thủ đã hiểu rõ nguyên nhân sinh bệnh của Hàn Nam Hoa: “Tối hôm qua chất độc đã đạt tới mức cực hạn, cơ thể lão Hàn yếu ớt không chống đỡ nổi nên mới ngất đi.”
“Tôn lão nói hoàn toàn chính xác.”
Diệp Phi gật gù: “Tối hôm qua khi tôi gặp Hàn lão, thấy ông ấy trúng độc nên đã dùng ngân châm hóa giải độc tố giúp ông ấy, ép độc ra ngoài.”
“Nhưng châm thứ chín bị Hàn Nguyệt rút ra, nên cuối cùng ông ấy chỉ nôn được độc tố ra ngoài chứ không ép được nguyên nhân chất độc ra.”
Hàn Nguyệt xấu hổ đỏ mặt cười: “Là do người nhà của anh nói anh không biết y thuật…
Tôn Thánh Thủ tò mò hỏi: “Vậy tại sao hôm nay Diệp huynh đệ không dùng ngân châm ép nó ra ngoài?”
Diệp Phi mỉm cười giải thích: “Tối hôm qua tôi đã đánh rắn động cỏ rồi, nếu lại dùng ngân châm dụ nó thì có thể vừa châm vào nó đã cảnh giác rồi.”
“Đến lúc đó, nó trốn vào xung quanh hoặc cắn xé bên trong, không cần thận sẽ làm hại Hàn lão.”
“Cho nên hôm nay tôi không ép nó ra nữa, mà dùng đồ ăn dụ.”
Diệp Phi chỉ tay vào bình thủy tinh: “Chẳng phải nó đã bò ra ngoài rồi đó sao?”
Tôn Thánh Thủ nghe vậy thì cảm khái: “Diệp lão đệ quả thực tài năng như thần, lão Tôn khâm phục, khâm phục.”
Hàn Nguyệt do dự hỏi: “Vậy ông nội tôi không sao rồi phải không?”
“Bắt được nó rồi, nhưng cơ thể Hàn tiên sinh bị tổn thương quá nhiều, phải uống thuốc thêm một tháng.”
Diệp Phi nhìn Hàn Nam Hoa rồi mỉm cười: “Lát nữa tôi viết cho ông một đơn thuốc, ông theo đó bốc thuốc sắc uống là được.”
Hàn Nam Hoa vội vàng cúi người: “Vậy thì khổ cực cho Diệp lão đệ rồi, cậu có điều kiện gì cứ nói.”
Diệp Phi đánh Hàn Nguyệt một cái: “Gọi chủ nhân đi…”
Diệp Phi kê một đơn thuốc, bảo người nhà họ Hàn theo đó mà bốc thuốc.
Sau đó, anh tự mình vào bếp sắc thuốc.
Diệp Phi phát hiện ra cuối cùng thì Ngọc Sinh Tử đã biến thành ba mảnh rồi.
“Cũng không biết là ba mảnh ngọc này có thể trực tiếp cứu người được không?”
Trong lúc Diệp Phi đang thầm nghĩ thì Tôn Thánh Thủ đi vào, vẻ mặt rất mắt tự nhiên.
Diệp Phi nhìn sang ông ta, cười nói: “Tôn lão, sao thế?
“Cơ thể Hàn lão có vấn đề gì sao?”
“Không, không, ông ấy rất khỏe. Tôi đã kiểm tra cơ thể ông ấy rồi, mạch đập bình thường, nhịp tim cũng bình thường.”
Tôn Thánh Thủ ôn hòa mỉm cười: “Ông ấy vừa ăn cháo xong, giờ đang ngủ. Ngủ ngáy rung cả trời, gọi cũng không thức.”
“Đây là lần đầu tiên trong vòng nửa tháng nay ông ấy ngủ ngon như vậy đấy.”
Diệp Phi khẽ gật đầu: “Ngủ được là tốt rồi, chỉ cần ông ấy.
uống mấy liều thuốc tôi kê thì sẽ khỏi bệnh hoàn toàn thôi.”
“Diệp huynh đệ quả là người có bàn tay kỳ diệu.”
Tôn Thánh Thủ khen ngợi Diệp Phi không ngớt lời: “Ở cái tuổi này mà đạt được trình độ này, xưa nay chưa từng có ai làm được cả.”
Diệp Phi nghe vậy thì mỉm cười: “Tôn lão, có việc gì ông cứ nói thẳng đi.”
Tôn Thánh Thủ ngắn người, ngại ngùng mỉm cười: “Thì ra khen ngợi cũng phải có kỹ năng, nếu không thì bản thân sẽ bị người ta nhìn thấu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]