Vì ông ta là bạn cũ của Tống Hồng Nhan, Diệp Phi có thiện ý nhắc nhở người nhà họ Hàn một câu.
“Chỉ sống được bảy ngày?”
Ban đầu Hàn Nguyệt sững sờ, sau đó cô ta giận dữ quát: “Anh đang nguyền rủa ông nội tôi chết phải không, khốn khiếp, anh quá độc ác rồi.”
“Cút đi, giả thần giả quỷ, tôi không tin anh có tài cán gì.”
Diệp Phi nhắc nhở lại bị Hàn Nguyệt coi là anh bị vạch trần nên thẹn quá hóa giận.
“Rừm.” Đúng lúc này, từ bên ngoài có tiếng động cơ ô tô truyền tới, sau đó một chiếc xe thương vụ dừng lại trước cổng.
Cửa xe mở ra, sau đó có mấy người trẻ tuổi đem theo máy móc và hòm thuốc xuống xe.
Tiếp theo, một ông lão tóc bạc xuống xe, phong thái như thần tiên, vô cùng khí thế.
Diệp Phi nhìn kỹ lại thì có chút ngạc nhiên.
Ông lão tóc bạc này chính là đệ nhất trung y ở Trung Hải, Tôn Thánh Thủ.
“Tôn gia gia, cuối cùng ông cũng từ thủ đô về rồi.”
Hàn Nguyệt dẫn người nhà ra tiếp đón: “Ông đến thật đúng lúc, nếu không thì cháu sẽ bị tên xấu xa này lừa mắt.”
“Tên lừa đảo kia, tôi nói cho anh biết đây là Tôn gia gia Tôn Thánh Thủ. Ông ấy là người có tay nghề giỏi nhất cả nước, người như vậy mới xứng với cái danh thần y.”
“Anh ấy à, xách dép cho Tôn gia gia cũng chẳng xứng, anh đòi xem bệnh cho ông nội tôi mà không thấy ngại sao?”
“Còn không mau cút đi?”
Cô ta trừng mắt nhìn Diệp Phi đang đứng bên cạnh.
“Diệp lão đệ?”
Tôn Thánh Thủ nhìn theo hướng cô ta nói. Ông ta ngây người sau đó mừng rỡ nói: “Cậu cũng tới đây sao?”
Tôn Thánh Thủ đi thẳng qua đám Hàn Nguyệt tới trước mặt Diệp Phi nắm chặt tay anh, vui mừng tới mức khoa chân múa tay: “Lần trước cậu thật sự dùng Cửu Cung Hoàn Dương Châm.”
“Cậu không biết đâu, lúc quay về tôi đã tra cứu cỏ tịch, sau đó so sánh với bức hình mà tôi chụp, quả thực khiến tôi kích động tới phát điên.”
Mấy ngày nay ông ta tới thủ đô chính là để tìm người so sánh cho kỹ, cuỗôi cùng xác nhận được đúng là Diệp Phi dùng Cửu Cung Hoàn Dương Châm để cứu người.”
Tôn Thánh Thủ quyết định phải lôi kéo được Diệp Phi bằng mọi giá.
Diệp Phi rất bất ngờ trước khả năng quan sát của Tôn Thánh Thủ, nhưng anh vẫn bình thản mỉm cười nói: “Múa rìu qua mắt thợ rồi, tôi khiến Tôn lão chê cười rồi.”
“Cậu đang thừa nhận đấy phải không? Thật không ngờ.
trên đời này vẫn còn có người biết dùng Cửu Cung Hoàn Dương.”
Tôn Thánh Thủ hào hứng như một cậu nhóc: “Đúng là ông trời có mắt, Diệp lão đệ, tối nay cậu có thể giúp tôi giải thích vài điều nghi vấn được không…”
“Tôi cũng muốn hỏi cậu rất nhiều ván đề về châm pháp.”
“Nhờ cậu chỉ giáo nhiều hơn, chỉ giáo nhiều hơn!”
Thấy cảnh này, Hàn Nguyệt lập tức há hốc miệng.
Tôn Thánh Thủ là trung y số một ở Trung Hải, thường xuyên qua lại Long Đô xem bệnh cho người có địa vị cao quý. Ông ta đi tới đâu cũng là nhân vật được người khác.
săn đón.
Mặc dù Hàn Nam Hoa có gia tài trăm triệu, cũng là bá chủ ở Trung Hải nhưng nói về danh tiếng thì vẫn thua kém Tôn Thánh Thủ một chút.
Hàn Nguyệt cực kỳ sùng bái Tôn Thánh Thủ, giống như người hâm mộ sùng bái người nỏi tiếng vậy.
Nhưng bây giờ cô ta lại chứng kiến vị thần y số một này hào hứng bắt tay một tên lừa đảo?
Hơn nữa khóe mắt Tôn Thánh Thủ còn rưng rưng. Thái độ nhiệt tình xu nịnh này khiến Hàn Nguyệt tưởng rằng cô ta đang nằm mơ.
Mặc dù Tống Hồng Nhan cũng rất bất ngờ với thái độ của Tôn Thánh Thủ, nhưng thấy Hàn Nguyệt trợn mắt há hốc miệng thì cô ta lại cảm thấy hãnh diện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]