Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108
Chương sau
Chương 25: Tôi là Hoàng Chấn Đông. Năm chữ này giống như là lời nguyền khát máu vờn bên tai, mãi không dứt. Dung Tỷ thế nào cũng không ngờ tới, số mà Diệp Phi đưa lại là số máy cá nhân của Hoàng Chấn Đông. Cái này có nghĩa là hai người có quan hệ mật thiết. Hoàng Chấn Đông ở trước mặt Diệp Phi thì có vẻ không không chịu nổi một đòn, nhưng thực tế vẫn là đại ca đếm trên đầu ngón tay của Trung Hải. Cả giới xã hội đen mà ngành hàng cắm của Trung Hải đa số thuộc về anh. Người đứng đầu thật sự của Đỗ Thiên Hổ. Anh ta búng tay một cái thì có thể lầy mạng của Dung Tỷ, vì vậy cả người cô ta liền ớn lạnh. “Bộp bộp…” Mồ hôi của Dung Tỷ rơi như mưa, ướt đẫm khuôn mặt phong tình đó. Cô ta khó khăn mà nhìn Diệp Phi, lại thấy Diệp Phi ung dung ngồi xuống ghề. Diệp Phi rót một ly trà: “Sao? Gọi điện được chưa?” “Rằm.” Dung Tỷ liền quỳ thẳng người: “Huynh đệ, tôi có mắt không tròng, xin lỗi, xin lỗi, xin cậu tha thứ.” Cô ta cũng không quan tâm tới thể diện, bốp bốp hai tiếng, tự tát mình hai cái. Mười mắy tên bảo vệ tháy vậy cũng vội đặt vũ khí xuống rồi quỳ xuống. “Hả…” Chương Tiểu Cương vẻ mặt tức giận, kinh hoàng mà nhìn một màn này: “Dung Tỷ, sao chị lại quỳ chứ? Đứng dậy xử anh ta chứ.” “Sao lại như vậy…” Dương Tĩnh Tiêu bọn họ cũng trừng lớn mắt, vẻ mặt co giật, Dung Tỷ đang yên đang lành sao lại quỳ xuống chứ? Đám người Đường Nhược Tuyết và Lưu Phú Quý càng vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không biết đây là sao? “Keng…” Cũng vào lúc này, tiếng thang máy mở ra vang lên giòn tan, mười mấy người đàn ông ò ạt đi ra. Hai người còn đá văng mắy tên bảo vệ. Khí thế kinh người. Bước chân dồn dập loạn xạ truyền tới, khách khứa tụ tập trước cửa quay đầu lại theo bản năng. Nhân viên câu lạc bộ thấy vậy cũng nhanh chóng nhường đường, không dám thở mạnh. Cho dù đầu của Hoàng Chấn Đông có bọc lại sắp thành bánh chưng nhưng bọn họ vẫn có thể nhận ra anh là hội trưởng Hoàng. Ngọc phật trên cổ, còn có bước chân chữ bát, quả thực quá đặc biệt rồi. Hoàng Chắn Đông đầu quấn băng gạc đi một mạch tới, tư thái chỉ có mình vương giả độc tôn ta. “Diệp lão đệ, Diệp lão đệ, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi!” Lúc Dung Tỷ nghiêng đầu nhìn ra cửa, Hoàng Chấn Đông đã chạy bước lớn vào. Nhìn thấy Diệp Phi, hai mắt Hoàng Chắn Đông phát sáng, trái tìm treo lơ lửng triệt để được đặt xuống, bản thân xem như còn sống mà gặp Diệp Phi. Phải biết, trên đường tới đây, quãng đường ba mươi phút, anh ta lại đi hết những một tiếng, chính là vì không ngừng có chuyện ngoài ý muốn. Lúc vào cửa còn suýt chút ngã chỏng vó rồi. Hoàng Chấn Đông nhiệt tình kéo lấy tay Diệp Phi: “Đi, tìm một nơi yên tĩnh, để tôi xem chút.” Nhìn thấy một màn này, Dương Tĩnh Tiêu bọn họ vô cùng kinh ngạc, trong đầu kêu nổ Âm. Hoàng Chắn Đông cư nhiên lại khách khí với Diệp Phi như: vậy? Khoảnh khắc này, bọn họ hoảng hốt không thôi. Diệp Phi không phải là thằng ở rẻ sao? Sao lại dây dưa với Hoàng Chân Đông? Đây là đại ca có máu mặt, Diệp Phi có phúc đức gì mà có thể khiến anh cung kính như vậy? Chẳng trách Diệp Phi vẫn luôn rất điềm tĩnh, thì ra người ta không phải giả vờ mà là thật sự có năng lực. Dương Tĩnh Tiêu và Lâm Hoan Hoan kinh hãi không thôi, cũng có chút bói rối và không cam tâm. Diệp Phi dựa vào cái gì mà lợi hại như vậy? Chương Tiểu Cương cũng biến sắc.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108
Chương sau