Tư Đình Thịnh chỉ vừa mới đem cô vào nhà đã tiện tay chốt khóa cửa rồi hôn lên môi cô, nhưng Thịnh Nhược Yêu lại không nghĩ rằng người nam nhân này lại gấp gáp đến mức đó, còn chưa vào phòng mà đã không yên phận rồi.
Đến đây Tư Đình Thịnh giống như là muốn đè cô và làm ngay tại chỗ này vậy, nếu như không phải Thịnh Nhược Yêu nói vào tai anh thì chắc anh sẽ thật sự xử cô ngay tại đây luôn quá.
Khó khăn lắm đưa cô vào trong phòng, nụ hôn dây dưa cũng trở nên càng cuồng nhiệt hơn, lúc này Tư Đình Thịnh lại nhỏ giọng nói:
- Yêu Yêu, hôm nay e là em không về nhà được rồi.
- Tư Đình Thịnh, anh đúng là đồ cầm thú!
- Yêu Yêu đừng mắng nữa, giữ sức đi.
[…]
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng bây giờ Tư Đình Thịnh mới bắt đầu thưởng thức bữa ăn chính của mình, hơi hạ bộ nhẹ nhàng đẩy vào bên trong, đương nhiên là cũng đồng thời khiến cho Thịnh Nhược Yêu không thể ngừng kêu lên mấy tiếng. Nơi vách thịt non mềm cũng bắt đầu hút chặt lấy anh. Khi này Tư Đình Thịnh mới nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Yêu Yêu, em đúng là tiểu yêu tinh mà.
- Khoan... Khoan đã... Chờ một chút... Anh chờ... Ah...
Còn chưa đợi Thịnh Nhược Yêu nói hết câu thì Tư Đình Thịnh đã bắt đầu đưa đẩy, mỗi lần va chạm đều khiến cho đầu óc của cô mụ mị, tuy rằng không phải lần đầu nhưng cô vẫn chưa thích ứng được với cái thứ đó, đột nhiên cô có cảm giác đồng cảm với các nữ chính khác rồi.
Bảo sao mỗi lần viết xong cảnh nóng thì nữ chính tay chân run rẩy, có người còn nằm liệt giường mấy ngày, khi đó cô còn mắng tác giả quá phóng đại, nhưng khi đó là lúc cô còn làm trinh nữ hoàng cung, chứ bây giờ cô thừa nhận cô sai… Cô thật sự biết sai rồi.
- Ha...a...a... Đình Thịnh... Anh chậm chút...a...
- Yêu Yêu, em cứ như vậy thì anh không chậm được. Yêu Yêu, em đúng là được ông trời phái xuống để đày đọa anh mà! Dứt lời thì Tư Đình Thịnh còn ôm lấy cơ thể của cô lên, để cô ngồi lên phía trên của mình, chỉ vì sự đột ngột thay đổi tư thế nên khiến cho hạ bộ càng tiến vào sâu bên trong vách thịt hơn, cả cơ thể của của Thịnh Nhược Yêu đều không còn sức lực, cô ôm lấy anh rồi cũng chỉ biết kêu rên mấy tiếng trong vô vọng.
Vì khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn nên Tư Đình Thịnh càng ôm chặt cô hơn, nhẹ nhàng chạm vào chiếc eo tinh tế kia, sau đó lại đưa tay xoa xoa lưng của cô, nhưng mà từng hành động nhỏ đều làm cho Thịnh Nhược Yêu cảm thấy rùng mình. Tên này đúng là biết chơi mà!
Sau đó Tư Đình Thịnh lại bắt đầu thay đổi đủ kiểu tư thế khác nhau, nhưng điểm chung sau ngần ấy thời gian mây mưa chính là cô thì mệt lả người, nhưng cái tên kia vẫn còn sung sức để cà hẩy cà hẩy lắm. Cứ như thế mà anh lại đặt cô nằm xuống, vừa nhẹ nhàng đẩy vào bên trong, lại đưa tay chạm vào bụng nhỏ của cô, lại nói:
- Nếu như nơi này có em bé thì sao nhỉ?
Thịnh Nhược Yêu cũng không nghe rõ những gì anh nói, nói chung là chữ được chữ không, trong miệng cô bây giờ chỉ còn có thể là những âm thanh kêu rên đầy yếu ớt và bất lực, cuối cùng cô lại nhìn anh, nói:
- Tư Đình Thịnh... Anh...ha...ưʍ...a... Anh định làm...a...a... Làm tới bao giờ hả?
Nhưng tên vô sỉ như Tư Đình Thịnh lại cười đầy gian xảo, sau đó còn liên tục thúc đẩy ra vào, mỗi lần va chạm đều khiến cho Thịnh Nhược Yêu cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi. Đến đây anh lại nhỏ giọng nói vào tai cô:
- Làm tới khi nào em to bụng thì... Thì vẫn sẽ làm.
Thịnh Nhược Yêu cạn lời, cái tên này sao lại có thể nói ra mấy câu không đứng đắn như vậy chứ?
Nhưng cô còn chưa kịp trách móc hay hờn dỗi thì cô lại thấy phía dưới đã bắt đầu luân chuyển điên cuồng hơn, mỗi lần đẩy vào đều khiến cho Thịnh Nhược Yêu thấy mấy ông trăng. Cho đến khi anh đạt đến giới hạn, đem hết mầm mống đưa vào bên trong cô thì mới nhỏ giọng nói:
- Thay vì nhận nuôi Cảnh Thần, thì anh thích đứa bé do em sinh ra hơn.
- Tư Đình Thịnh... Anh... Anh đúng là đồ vô sỉ.
Nhưng Tư Đình Thịnh lại cười vui vẻ, sau đó anh lại hôn nhẹ lên môi cô, ban đầu Thịnh Nhược Yêu còn cho rằng đây là nụ hôn kết thúc, nhưng rồi sau đó…
À làm gì có sau đó nữa, cả buổi tối đó Thịnh Nhược Yêu đã bị con heo nào đó dày vò đến mức ngất ngang luôn mà, nhưng cũng vì như vậy mà cô mới phát hiện ra một điều.
Khi anh tưởng cô đã ngủ say rồi liền nhẹ nhàng ôm cô đi tắm rửa, sau đó dọn dẹp lại giường, trước khi ôm cô ngủ còn nhỏ giọng nói:
- Yêu Yêu, cuối cùng thì anh cũng có thể ở bên em rồi, kiếp trước cảm ơn em, kiếp này vẫn phải cảm ơn em. Anh yêu em!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]