Chương trước
Chương sau
Vốn tôi cho rằng đêm hôm nay nhất định sẽ ngủ không yên, không ngờ rằng nửa đêm mơ hồ ngủ thiếp đi một mạch luôn, hơn nữa ngủ rất ngon lành, sáng hôm sau lúc Giang Ly đến gõ cửa, tôi mới rời giường.

Có lẽ là do đại não vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn lộn xộn, tôi mơ mơ màng màng xuống giường, đi mở cửa, sau đó thò đầu ra, lười biếng nói với Giang Ly: ‘Gõ cái gì mà gõ, không phải anh có chìa khóa sao?”

Giang Ly khẽ giật mình, lập tức nói: “Vậy lần sau tôi không gõ nữa.”

Tôi cảm thấy hình như mình lại phạm phải sai lầm rồi, vì vậy liền dùng sức lắc đầu nói: “Từ nay về sau không cho phép không được sự đồng ý mà tiến vào phòng của tôi!”

Giang Ly không gật cũng chả lắc.

Tôi lại bổ sung: “Còn nữa, tối hôm qua anh bị mộng du sao? Hơn nửa đêm chạy vào phòng tôi làm gì vậy?”

Giang Ly: “Chẳng qua là muốn xem cô có ngủ được hay không thôi.”

Tôi: “Sau đó thì sao?”

Giang Ly: “Lần đầu tiên cô chưa có ngủ, lần thứ hai với lần thứ ba cô ngủ say như lợn.”

Tôi phẫn nộ nhìn hắn, hoàn toàn không còn gì để nói, anh còn đến những ba lần.

Giang Ly chẳng thèm đếm xỉa đến sự tức giận của tôi, cực kỳ có lý nói: “Bằng không thì thế nào, còn muốn tôi cõng cô đi bệnh viện?”

Được rồi, Giang Ly hiếm khi lương tâm trỗi dậy, tôi nhẫn!

Kỳ thật cũng chẳng có gì hay mà phải tức giận. Bởi vì, đã đến Tết Nguyên Đán!

Nguyên Đán có ý nghĩa như thế nào? Trước ngày hôm qua, Nguyên Đán đối với tôi chỉ là mấy ngày nghỉ, chẳng khác lắm so với ngày Quốc Tế Lao Động hay Trung Thu, nhưng mà tết Nguyên Đán năm nay sẽ trở thành một tết Nguyên Đán cực kỳ có ý nghĩa kỷ niệm, sẽ trở thành một tết Nguyên Đán được người ta ghi vào những trang sử chói lọi của Quan Tiểu Yến, sẽ là một Nguyên Đán thành công, một Nguyên Đán thắng lợi, một Nguyên Đán vang lên khúc ca vùng dậy của giai cấp nông nô….

Nói trắng ra là, hôm nay, ngày mai và ngày mốt, Giang Ly người này, sắp bị tôi đem ra trưng dụng ba ngày… Nghĩ đến đây thôi tôi thật dị thường hưng phấn, huyết mạch phun trào, hận không thể tròng một cái xích lên trên cổ Giang Ly mà lôi hắn ra ngoài dạo chơi. Dù thế nào, tôi – Quan Tiểu Yến, cũng có một ngày bắt nạt được Giang Ly!

Nghĩ đến đây, tôi lại đột nhiên cảm thấy, kỳ thật hôm qua mình bị Giang Ly bắt nạt cũng đáng giá, được rồi, tôi chính là người không có tiết tháo như vậy đấy…

Giang Ly cực kỳ có tính tự giác làm nô lệ, sáng sớm đã chuẩn bị bữa sáng lấy lòng, chờ tôi rời giường, phục vụ thực đúng lúc. Tôi ban thưởng cho Giang Ly một ánh mắt khích lệ, bắt đầu hưởng thụ bữa sáng. Chẳng qua sau khi ăn xong tôi mới phát hiện một vấn đề thật kỳ quái, trên lòng bàn tay trái cùng tay phải của Giang Ly đều có dán một miếng băng urgo… Thiện tai, thằng nhóc này đang làm cái quỷ gì thế?

Tôi buông cái bánh bao xuống, cầm một tay của Giang Ly lên, đánh giá từ trong ra ngoài, kỳ quái nói: “Giang Ly, băng urgo của anh có phải là sắp hết hạn mà dùng không hết hay không?” Chẳng qua dùng không hết anh cũng có thể dán ở trên đầu, trên chân, trên cổ, dán trong lòng bàn tay… Thật đúng là có sáng tạo, quả nhiên biến thái chính là biến thái.

Giang Ly gạt tay tôi ra, nhàn nhạt nói: “Mắc mớ gì tới cô.”

Khốn thật, anh làm phản sao, dám nói chuyện với chủ nhân như vậy. Thế là tôi nhướn mày, cầm đũa ném lên mặt bàn, hung dữ nói: “Giang Ly, bây giờ anh chính là nô lệ, còn nói chuyện với chủ nhân như vậy, cẩn thận tôi khắc chữ trên mặt anh!”

Giang Ly buồn bực không lên tiếng đập một quả trứng gà, bóc bóc lột lột sạch sẽ mới bỏ vào trong bát của tôi, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, cười đến gọi là khuynh quốc khuynh thành, tôi cả kinh, cằm thiếu chút nữa rớt xuống.

Không ngờ tới mà không ngờ tới, Giang Ly bây giờ còn có thể gắn một từ “Xinh đẹp” lên trên… Tuy tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng mà nụ cười vừa rồi của hắn, xác thực như một khung cảnh mùa xuân rực rỡ tươi đẹp, làm cho người ta không khỏi ngừng thở, bị cảnh đẹp trước mắt làm cho rung động.

“Chủ nhân, ăn trứng gà.” Giọng nói trầm ấm mà dịu dàng mềm mại như lụa chảy xuống.

Tôi bỗng chốc run lên, dụi dụi mắt, bắt buộc chính mình phải dời ánh mắt từ trên mặt Giang Ly đến trứng gà trong bát. Phải nhớ rằng, sắc đẹp dù đẹp đến mấy, cũng không thể no bụng được, tôi là một người rất thực tế.

Vì vậy tôi chọc trứng gà, hung hăng cắn một miếng.

….

Trước kia tôi đối với mấy ngày nghỉ tết Nguyên Đán cũng không có sắp xếp gì. Vốn tôi chính là loại người không thích ra khỏi cửa, huống hồ tôi còn rất sợ lạnh, vì vậy tôi vốn định vào lễ Nguyên Đán sẽ dính ở trong nhà ăn no uống say đánh một giấc ngon lành, hưởng thụ cuộc sống của một bà địa chủ phong kiến một chút. Nhưng mà bây giờ không giống, tôi đã thay đổi suy nghĩ. Bạn nói xem, khó khăn lắm Giang Ly mới để tôi chà đạp một lần, tôi nếu như không xách hắn ra ngoài chơi, thì thật là lãng phí tài nguyên.

Nhưng mà đi nơi nào bây giờ?

Lúc này, mỗ nô lệ hiến kế: “Đi trượt tuyết thế nào?”

Mỗ chủ nô gật đầu, kế này rất tốt, nhưng mà…. tôi không biết nha…

Mỗ nô lệ gõ đầu chủ nô: “Không biết thì học, ngu ngốc.”

Chủ nô trợn mắt nhìn, anh làm phản hả, sao có thể nói những lời như vậy!

Mỗ nô lệ vì vậy sửa lại thành gõ nhẹ, nhẹ nhàng mà vuốt ve đầu chủ nô, trong mắt hiện lên nhu tình có thể chảy ra nước: “Chủ nhân, tôi có thể dạy cô.”

Chủ nô…Ói ra…



Tuy tôi không biết trượt tuyết, cơ mà xét thấy tôi đây thông minh trời phú ( cái này có gọi là tự giễu không nhỉ...) phỏng chừng trượt tuyết cũng không phải chuyện gì quá khó khắn. Tôi đã chuẩn bị xong, Giang Ly đột nhiên lại nói: “Cô có ván trượt tuyết không? Cô có đồ trượt tuyết không? Cô đã đặt vé trước chưa?”

Tôi ngây ra, lắc đầu.

Giang Ly chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép lắc đầu: “Như vậy bây giờ cô đi, là đi đến ngắm cái cửa chính của khu trượt tuyết sao?”

Tôi uể oải gật đầu, lại lắc đầu.

Vì vậy, chủ nô bị nô lệ tha đến khu trung tâm mua sắm.



Tôi nhìn Giang Ly đang đứng trước gương, càng xem càng không vừa mắt. Thiện tai, thằng nhóc này bình thường đã trưng ra một khuôn mặt đẹp đến bất thường tôi đã nhẫn lắm rồi, bình thường chỉ có thể cười nhạo hắn ở chỗ “không biết ăn diện” đầu tiên, bởi vì hắn thường xuyên chỉ tùy tiện mặc một bộ áo sơ mi quần jean, sau đó khoác lung tung một cái áo khoác lên là xong việc… Nhưng mà bây giờ ?

Vì vậy, tôi đột nhiên phát hiện, thằng nhóc này không biết ăn diện chỗ nào chứ, hắn căn bản chính là chẳng thèm ăn diện!

Hắn lôi tôi dạo quanh trung tâm mua sắm hơn một giờ, đem đủ loại quần áo xỏ lên người tôi khoa tay múa chân, lúc thì nói cái áo khoác này màu sắc không hài hòa, lúc thì nói cái quần kia kiểu dáng chưa ổn, lúc lại nói bộ kia nhìn không tồi chút nào đáng tiếc cô gầy quá mặc không nổi… Lật bàn! Anh ấy, muốn cười nhạo thân hình của tôi cứ việc nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy?

Cuối cùng Giang Ly vỗ tay quyết định chọn một bộ, tôi mặc xong đứng trước gương uốn éo vài vòng, phát hiện đúng thật là không tồi chút nào, rất trẻ trung, rất có sức sống, hơn nữa lại nổi bật lên tư thế oai hùng mạnh mẽ của tôi, càng nói càng thêm tự kỷ, cùng với hình ảnh tôi trên tạp chí quảng cáo gần giống nhau.

Tôi đang muốn khích lệ Giang Ly vài câu, lại nghe thấy hắn nói với nhân viên cửa hàng: “Như bộ đồ này của cô ấy, chọn cho tôi một bộ kiểu nam.”

Đợi cho Giang Ly từ trong phòng thay đồ bước ra xong, tôi… bi phẫn!

Hắn ấy, từ đầu đến cuối đều là tôi thử quần áo, kết quả quần áo thử nghiệm trên người tôi xong mặc trên người hắn so với mặc trên người tôi đẹp mắt hơn gấp trăm lần. Bộ đồ này mặc trên người tôi cùng lắm chỉ là làm bộ làm tịch có chút sống động mà thôi, kết quả mặc trên người hắn, tất cả đều tản mát ra hơi thở vận động, hắn phảng phất như là một kiện tướng thể thao mình đầy kinh nghiệm, tôi thậm chí còn xuất hiện ảo giác, giống như đang nhìn thấy tư thế oai hùng lúc hắn lướt trên ván trượt tuyết.

Đừng chung với Giang Ly một chỗ, hắn chính là bạch mã anh tuấn, mà tôi, chính là một con chuột xám xịt.

Thế nên tôi chỉ có thèm muốn ghen ghét cùng với hối hận….

Trong gương Giang Ly phảng phất như cảm thấy ánh mắt tràn ngập địch ý của tôi, hắn nhìn về phía bên cạnh tôi, nhìn tôi mỉm cười. Khiêu khích, khiêu khích trắng trợn mà!

Tôi còn chưa nói gì, chỉ cảm thấy nhân viên bán hàng đứng bên cạnh lảo đảo một chút, sau đó cô nàng vịn vào giá áo, hai má ửng đỏ vẻ mặt mê đắm nhìn về phía Giang Ly.

Chủ nô… lại ói ra…



Ăn xong cơm trưa, tôi hỏi Giang Ly xem buổi chiều đi đâu, Giang Ly nói: “Chúng ta đi thăm mẹ vợ tôi đi.”

Tôi nghĩ cũng đúng, đã lâu rồi chưa có gặp mẹ tôi, rất nhớ bà. Thế nên gọi điện thoại cho bà, bà cụ vừa nghe thấy chúng tôi muốn đi thăm bà, vui vẻ: “Vừa vặn mẹ đang muốn đi karaoke, hai đứa đi với mẹ đi.”

Tôi bình tĩnh gác điện thoại, đối với hành vi kiểu này của bà cho dù thấy kinh sợ nhưng không thể trách cứ. Dù nói mẹ tôi đã là một cụ bà sắp sáu mươi tuổi đến nơi, nhưng mà bà so với tôi điên khùng hơn rất nhiều, bây giờ những người trẻ tuổi thích chơi cái gì, bà cũng thích cái đó. Bà còn từng có một người bạn trên mạng mười tám tuổi, kết quá cả ngày bà đuổi theo đứa trẻ kia bắt người ta gọi bà là bà nội, về sau đứa bé kia dưới sự giận dữ mới đem bà quẳng vào sổ đen.

Nhìn xem, Tiếu Khinh Linh, trên thế giới này có thể chịu được mẹ, thì chỉ có con gái yêu của mẹ thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.