“Bà xã không nghiêm túc bôi thuốc cho anh còn phát ngốc.”
Ngôn Tứ đột nhiên nghe thấy Tề Duật oán giận, hồi ức suy nghĩ bị kéo trở về.
Cậu nhớ lại lần đầu tiên hôn môi, khuôn mặt lặng lẽ ửng hồng, nói nhỏ: “Em nhớ lần đầu giúp anh bôi thuốc. Vẫn là bởi vì anh giúp em chống lại kẻ xấu.”
Tề Duật sau khi nghe được ánh mắt biến đối liền khôi phục lại bình thường, nhặt mấy viên đá bên cạnh ném ra ngoài, lẩm bẩm nói: “Ai bảo gã nói xấu em…”
Ngôn Tứ cứ xoa thuốc trên tay không để ý đến sự thay đổi của đối phương, phụ hoạ theo: “Đúng vậy, anh đã giúp em rất nhiều.”
Nói xong buông thuốc ra, nhẹ nhàng thổi vào vết thương, Tề Duật ngứa ngáy cùng tê dại, đau đớn cũng giảm đi rất nhiều, hắn rất thưởng thụ bộ dáng cậu chỉ chiếu cố một mình hắn, dịu dàng ngoan ngoãn chăm sóc hắn, làm tâm tình hắn trở nên rất tốt.
Hắn nâng mặt Ngôn Tứ lên nói: “Trước đây anh đã giúp em rất nhiều rồi, vậy tối nay anh có thể làm được không?”
Ngôn Tứ dùng sức chạm vào chân Tề Duật làm hắn đau đớn hét lên, “Bà xã! Ô ô ô ô …”
Nước mắt lưng tròng, cau mày uỷ khuất nắm lấy tay cậu: “Bà xã, anh muốn làm.”
Đề tài này có chút thay đổi nhanh chóng, Ngôn Tứ cũng cau mày, không phải uỷ khuất mà là sợ hãi … Rõ ràng tuần này đã làm một lần rồi!
Tề Duật thế nào vẫn như trước thẳng thắn nói ra!
Mấu chốt là hắn cũng rất đáng yêu, nhìn Tề Duật giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-om-mot-cai/247683/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.