Chương trước
Chương sau
“Đội trưởng ban 13 đẹp trai quá!”
“Đúng vậy, thực lực áp đảo ban 19.”
Trận đấu bóng rổ lớn đang diễn ra sôi nổi và tâm điểm của trận đấu tập trung vào trên người Tề Duật – đội trưởng đội bóng rổ ban 13.
Chỉ thấy hắn cản bóng rồi lừa bóng, di chuyển động tác giả lại ghi bàn một lần nữa!
“A a –!!!”
Khán giả không khỏi đứng dậy vỗ tay tán thưởng.
“Này, ghi hai bàn thật là kinh khủng.”
Phía sau không có âm thanh nào vang lên, Ngôn Tứ quay đầu lại nhìn người kia liếc mắt một cái, à là người của ban 19.
Chậc chậc, ghen ghét là vách tường ngăn cách bản chất.
Ô uế mắt của mình quá đi. Phải nhanh nhìn Tề Duật thanh tẩy hai mắt.
Hai mắt Ngôn Tứ một giây cũng không rời nhìn chằm chằm vào Tề Duật, bóng dáng chạy trên sân làm cậu đỏ mặt tim đập.
Đột nhiên, một người chặn Tề Duật, không biết lúc nào người hắn bị chao đảo một chút.
Giây tiếp theo Ngôn Tứ phản ứng lại thì Tề Duật đã nằm trên mặt đất.
Trong sân thi đấu xôn xao lên.
Các thành viên trong đội ngay lập tức vây quanh Tề Duật, Ngôn Tứ đứng ở khán đài căn bản không nhìn thấy được đối phương.
Chuyện gì đã xảy ra?
Hai tay Tề Duật chống đỡ trên mắt đất, hô hấp có chút dồn dập, hắn nhắm mắt ngửa đầu mồ hôi chảy ròng ròng trên cổ.
Hắn nhớ lại, chính cái tên ban 19 đụng hắn một chút không khéo va vào góc nhọn của vòng bóng rổ, bắp chân bị cắt qua, cơn đau đến trong nháy mắt làm hắn quên gọi tên kia lại.
Tên đó nhìn tình cảnh này, sắc mặt trở nên khó coi, vội vàng rời khỏi hiện trường giữa dòng người hối hả.
Đại khái cũng không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.
Những lời quan tâm xung quanh hết lần này đến lần khác:
“Đội trưởng không sao cả.”
“Cử động được không?”
“Không thể để thế này được. Có người đã gọi bác sĩ của trường rồi.”
Tề Duật có chút bực bội – cmn đau quá.
Hắn bất động ngồi trên mặt đất.
Những người anh em tốt nhìn thấy cảnh này nói với người xem: “Đừng có đi đâu chờ giáo viên tới.”
Tề Duật cố gắng cử động bắp chân của mình: “Tê——” hắn hít một hơi thật sâu.
Mặt tối sầm lại, nhắm mắt lại để che đi sự u ám trong mắt rồi không một lời nào ôm đầu phát ngốc.
Ngôn Tứ chạy về phía đoàn người, cậu thấy đám đông đang từ từ giải tán, tốc độ cũng chậm lại, cậu không thích thể thao cũng rất ghét đi bộ.
Cậu chạy chậm lại vừa thở hổn hển, chạy trong chốc lát rồi đi tới gần Tề Duật.
“Tề Duật!” Cậu kêu lớn tên đối phương.
Sau khi Tề Duật nghe thấy giọng nói quen thuộc lập tức mở mắt ra, đuôi mắt hồng hồng nhìn về phía Ngôn Tứ.
“Bà xã …” Hắn đáp lại rồi định đứng lên đi về phía cậu.
Cậu nhìn thấy đối phương muốn di chuyển, vội vàng nói: “Đừng nhúc nhích! Còn vài bước em sẽ đi lại.”
Cậu lại chạy đến chỗ Tề Duật.
Ngôn Tứ đến trước mặt đối phương, Tề Duật ngửa đầu vươn hai cánh tay, đôi mắt ướt dầm dề nhìn cậu, Ngôn Tứ không do dự ôm lấy.
Vừa định an ủi bên tai liền nghe thấy Tề Duật nức nở: “Đau quá, bà xã, đau lắm.”
Ngôn Tứ ôm chặt đối phương cảm nhận lồng ngực nhấp nhô của hắn.
Hơi thở ấm áp truyền vào tai Tề Duật, hắn thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim đập của cậu.
“Bùm, bùm.” Là bởi vì hắn mà đập nhanh.
Hắn lại siết tay ôm chặt người vào lòng.
Ngôn Tứ sờ sờ đầu Tề Duật nói: “Kiên nhẫn một chút, bác sĩ trường học sẽ tới ngay.”
Tề Duật vùi đầu vào vai Ngôn Tứ khụt khịt nói: “Nhưng bây giờ đau quá ô ô ô.”
Cậu kéo cánh tay đang bám như bạch tuộc của Tề Mặc xuống, lùi về phía sau một chút rồi thở dài, tại sao lớn như vậy vẫn thích khóc.
Đầu tiên cậu lấy tay lau nước mắt hắn sau đó nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vào vết thương cho đối phương.
Động tác nhẹ nhàng như nước chảy, cậu dịu dàng dỗ dành: “Sau khi thổi sẽ không đau, Tề Duật có thể kiên trì được không?”
Tề Vũ mở to hai mắt đỏ bừng nói: “Ừm, bà xã ôm anh.”
Ngôn Tứ không chút do dự ôm người dùng tay phải nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tề Duật, thì thào nói: “Về sau cẩn thận một chút, không khóc nữa được không…”
Tề Duật để Ngôn Tứ trấn an mình sau đó vẫy vẫy người anh em của mình, người nọ sát vào nghe hắn nhẹ giọng nói: “Là xx, buổi tối chặn hắn ở chỗ cũ.”
Người nọ ra hiệu ok rồi gọi những anh em còn lại ra về.
Ngôn Tứ ôm Tề Duật cảm thấy hơi nóng, cậu buông ra cố gắng chuyển hướng sự chú ý của đối phương, thản nhiên hỏi: “Vừa rồi anh nói cái gì?”
Tề Duật lắc đầu, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm cậu nói: “Không có chuyện gì, bà xã của anh thật ngoan.” Vẫn luôn nắm chặt tay Ngôn Tứ.
Cậu bất đắc dĩ cười: “Anh cũng rất ngoan nha.”
Khi bác sĩ của trường đến sẽ băng bó cho Tề Duật, hắn lắc đầu chỉ vào Ngôn Tứ nói: “Em muốn bạn học kia làm cho em.”
Như thể một đứa trẻ lên ba chỉ vào cây kẹo mút: “Con muốn hương dâu”
Bác sĩ trường làm nghề cũng hay gặp trường hợp này, thường thì con trai muốn con gái làm, sao người này này lại muốn con trai khác làm?
Nam sinh kia tay chân như thể cũng không nhanh nhẹn lắm rồi nhìn về phía Tề Duật, hài hoà nói: “Bạn học này sao?”
Ngôn Tứ cầm lấy rượu băng bó, có chút xấu hổ nói: “Đúng vậy, cũng không phải là lần đầu.”
Sau khi nghe điều này, bác sĩ của trường đưa ra thêm hai chỉ dẫn rồi yên tâm rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.