Chương trước
Chương sau
Lãnh Tư Thần bày tỏ vải hài lòng, hiếm có mà lên tiếng: "Uh`m."

Hạ Úc Huân đi đến cửa tiệm, nhìn thấy cô bé đang vừa nói nhỏ vừa vùi đầu lau cửa kính, nhịn không được dừng bước, nói: "Tiểu Đội Trưởng, lau sạch sẽ nha! Ai, Tiểu Đội Trưởng, em mỗi ngày theo đuổi sao như vậy, có thể có kết quả gì?"

"Cô quản tôi!" Cô bé liếc cô một cái.

Hạ Úc Huân một bộ trẻ con không thể dạy lắc lắc đầu: "Em hiện tại chăm lo học tập, tương lai tìm công việc tốt, tự mình gây dựng sự nghiệp, đi lên đỉnh cao của đời người, có thể bao dưỡng người em yêu! Nghĩ như vậy sẽ tốt hơn bao nhiêu!"

"Hừ, cũng y như cô sao?" Cô bé vẻ mặt hèn mọn nhìn Lãnh Tư Thần bên cạnh cô, nói: "Cái này cũng là " tiểu bạch kiểm " mà cô dưỡng được sao?"

Lãnh Tư Thần: "..."

"Phốc..." Hạ Úc Huân nhịn không được cười thành tiếng, kéo cánh tay Lãnh Tư Thần nhíu mày nói: "Đúng vậy! Người này chính là chị nuôi! Em dám nói em không hâm mộ sao?"

"..." Cô bé không nói gì, kỳ thật bọn họ lén nói đùa cũng không dám nghĩ bao dưỡng Tiểu Tranh tử, nhưng chỉ là nói đùa sao lại không được chứ...

"Chẳng qua, chị đối với tiểu thịt tươi không có hứng thú, chị thích đàn ông trưởng thành hơn!" Hạ Úc Huân ở trên mặt Lãnh Tư Thần sờ sờ, nói: "Ví dụ giống như vậy này!"

Cho dù là biết nha đầu chết tiệt kia là đang chùy pháo hỏa xa, trong lòng Lãnh Tư Thần vẫn nhịn không được có chút sung sướng.
"Vậy mà chị lại còn nanh vuốt ma quỷ dòm ngó Tiểu Tranh Tử nhà tôi!" Cô bé cả giận nói.

"Con mắt nào của em thấy chị nanh vuốt ma quỷ hướng cậu ta hả?"

"Tôi..."

Hai người đang ầm ĩ, di động của Hạ Úc Huân đột nhiên vang lên.

Thấy một chuỗi số xa lạ, Hạ Úc Huân hồ nghi nghe máy: "Alo, ai vậy?"

"Tôi là Tô Trừng Duẫn." Người bên kia di động nói.

"Tô Trừng Duẫn... A? Tô Trừng Duẫn?" Hạ Úc Huân mặt lộ vẻ kinh ngạc, mà đội trưởng fan kia nghe Hạ Úc Huân nói ra tên này càng thêm kinh ngạc.

"Cậu... Tìm tôi có việc sao?" Sau lần trước, Hạ Úc Huân cũng đã nhớ Tô Trừng Duẫn này là ai, cũng nhớ tới trước đây mình đã từng cho cậu ta danh thiếp.

Sắc mặt Lãnh Tư Thần hơi trầm xuống.

Mà đội trưởng fan lúc này đã điên cuồng rồi!

A a a! Thật hay giả, thật sự Tiểu Tranh tử sao?

Hạ Úc Huân nhìn tiểu nha đầu kia sắp hít thở không thông, vẻ mặt không nói gì, nghĩ nghĩ, mở loa ngoài.

Vì thế, trong di động truyền đến thanh âm khàn khàn du dương của thiếu niên”

"Nam Cung tiểu thư, rất xin lỗi, mấy ngày nay fan của tôi có phải đi gây chuyện với cô không? Trước đó công ty không cho phép tôi giải thích chuyện này, muốn tuyên truyền, bất quá tôi vừa mới phát ra một bài tuyên bố, cùng lắm, tôi không làm nghệ sĩ nữa..."

Đội trưởng fan nghe vậy trợn tròn mắt, khẩn trương lấy điện thoại ra xem Weibo, sau đó thần sắc càng thêm chấn kinh, Tiểu Tranh tử cư nhiên thật sự phát tuyên bố, mà chỉ vào vài phút trước.

Hạ Úc Huân cũng có chút kinh ngạc, thở dài nói: "Kỳ thật cậu không cần như vậy, dù sao tôi nợ nần nhiều cũng không đè dưới thân. Lần này là có người cố ý muốn chỉnh tôi, không có cậu, cũng là những người khác."

Lần trước cô từ miệng Thẩm diệu an biết rõ thiếu niên kia lúc ấy cũng là hôn mê, chắc là trên đường hối hận.

Về sau thiếu niên có gửi cho cô một lá thư thật dài giải thích, nói với cô đã chuyển nhà đi chỗ khác, thay đổi công ty giải trí, còn nhận lỗi với cô nhiều hơn.

Chuyện này về sau Nghiêm phó tổng tra ra là Hùng đổng ở sau lưng giở trò quỷ, trừ thiếu niên kia còn có hai người khác làm việc này, nhưng chờ lúc tra ra được bọn chúng, lại phát hiện hai người kia đã bị đi tù. Tại cục cảnh sát tìm hiểu một phen cũng không tra ra là ai làm, bảo là muốn cam đoan tính chất riêng tư của nhà báo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.