Chương trước
Chương sau
Muốn chết muốn chết!

Đừng đập nữa a!

A không phải! Đừng đập nhanh như vậy a!

Anh không phải chỉ là thay đổi vị trí ngủ với mày thôi sao? Mày đập như phát điên lên là sao?

-

Dưới sự kiên trì của Lãnh Tư Thần, buổi chiều cô vẫn để cho Lãnh Tư Thần cùng cô đi Vũ Lâm Linh.

Kết quả, vừa qua khỏi liền thấy được một màn hệt như mấy ngày hôm trước cô từng qua.

Một đám trẻ con mang theo trứng gà đập mạnh vào cửa kính, không giống lần trước chính là lần này là trứng thối, hiện trường toàn mùi tanh tưởi khó ngửi.

Khóe miệng Hạ Úc Huân nhếch nhếch nhìn Lãnh Tư Thần bên cạnh đang cau mày, nói: "Đều đã bảo anh đừng đi, anh lại cứ muốn tới! Như thế này nếu như bị đạn lạc nện trúng cũng đừng trách tôi!"

"Đều là ai?" Lãnh Tư Thần hỏi.

"Fan của Tô Trừng Duẫn."
"Tô Trừng Duẫn? Lần trước thiếu chút nữa bị em..."

"Này này này! Có thể đừng dẫn ra vụ kia không? Tôi thật sự chỉ là hảo tâm đưa cậu ta về nhà không phải ham sắc đẹp, đứa bé như vậy tôi có thể cầm thú vậy sao! A a, không đúng, Lãnh Tư Thần anh làm sao mà biết sự việc lần trước?" Hạ Úc Huân lập tức hỏi.

Lãnh Tư Thần hừ một tiếng không nói chuyện.

Hạ Úc Huân nhớ lại phỏng chừng là anh đã điều tra.

"Lần này tin tôi đi, lần trước anh không phải vẫn nói là Thẩm diệu an tự biên tự diễn, còn nổi điên muốn giết người sao..." Hạ Úc Huân nói thầm.

"Đến bây giờ lại còn vẫn đau lòng? Đau lòng như vậy em giúp anh ta đánh trả đi.” Lãnh Tư Thần nói xong đột nhiên lại bắt đầu hắt xì hơi, liên tiếp ba cái.

"Anh có phải cảm lạnh rồi không? Hay là uống thuốc đi!" Hạ Úc Huân bất đắc dĩ. Tưởng rằng do mình cướp chăn khiến anh cảm lạnh, vô cùng áy náy.

Đang nói, cảnh sát phía trước chạy tới, bọn nhỏ lập tức giải tán, bất quá, sau đó cảnh sát vẫn bắt được kẻ cầm đầu.

Xem ra là nháo đến không được, tất phải bắt một đứa giết gà dọa khỉ rồi.

Cô gái nhỏ kia sau lưng cột một lá cờ vẽ quả cam to đùng, rất dễ bị trông thấy, vừa nhìn thấy rõ ràng hợp lý, cho nên cảnh sát trực tiếp liền đi về phía cô.

"Mẹ kiếp! Tử tam tám! Đừng tưởng rằng kêu cảnh sát bắt tôi, tôi sẽ sợ cô!" Cô gái bị hai cảnh sát khống chế, miệng hung hãn ồn ào, chỉ là trong con ngươi lại lộ ra một tia sợ hãi. Hạ Úc Huân trên dưới đánh giá cô một cái, cô gái khuôn mặt non nớt, nhiều lắm mới mười lăm mười sáu tuổi.

"Tụ tập nháo sự, em có biết cái tội này sẽ theo em cả đời không?" Hạ Úc Huân nhìn cô thở dài. Chính mình năm đó tựa hồ cũng theo đuổi ngôi sao, so với cô bé còn nồng nhiệt và dữ dội hơn, bất quá, sau khi bị Lãnh Tư Thần mắng một trận liền ngừng, sau đó liền không theo đuổi sao nữa, bắt đầu hết sức chuyên chú toàn tâm toàn ý theo đuổi Lãnh Tư Thần... Sự thực chứng minh, cái sau khó hơn.

"Cô bớt uy hiếp tôi đi!"

"Hiện tại là thời gian lên lớp, không biết cha mẹ em biết em trốn học ra ngoài ddawjpj phá cửa hàng người khác, trong lòng sẽ nghĩ như thế nào!"

"Tôi ai làm người đó gánh, cô đừng lôi ba mẹ tôi vào!" Sắc mặt cô bé rốt cuộc có chút chịu không được rồi.

Hạ Úc Huân khẽ cười một tiếng, nói: "Ai làm người đó gánh, xin hỏi em muốn gánh như thế nào? Ai có thể đi cục cảnh sát bảo lảnh em, những người bạn vừa rồi bỏ lại em chạy không thấy bóng kia sao?"

"Nam Cung tiểu thư, người này nên xử lý như thế nào?" Một người cảnh sát hỏi.

"Tôi nghĩ..." Hạ Úc Huân trầm ngâm.

Cô bé khẩn trương không thôi nhìn cô. Xong đời rồi! Người phụ nữ độc ác này còn không biết muốn như thế nào chỉnh cô đây!

Hạ Úc Huân hai tay ôm ngực, nói: "Coi như số em gặp may, không có ném trúng quần áo trong cửa hàng của chị, hiện tại đóng cửa lau sạch trứng thối, em có thể đi được rồi."

"Chỉ... Chỉ như vậy?" Cố bé kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.