Chương trước
Chương sau
"Không cần, em cứ đi chơi đi!"

Tuy Lãnh Tư Thần từ trước đến nay chưa từng làm cơm, nhưng, với chỉ số thông minh của anh hẳn là không có chuyện gì làm không được.

Nếu anh đã nói không cần giúp, cô tất nhiên là mừng rỡ thanh nhàn, ở bên cạnh chơi.

Không đúng, chơi cái rắm a!

"Lãnh Tư Thần, buổi sáng sao anh không gọi tôi dậy! Tôi còn phải đi làm a!" Hạ Úc Huân giậm chân nói.

"Đã giúp em gọi điện thoại nói với Nghiêm Tử Hoa rồi, hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đến công ty. Em không phải đang trong kỳ sinh lý sao? Đừng nhảy nữa, ra sofa ngồi đi! Mang tất vào!" Lãnh Tư Thần không vui nói.

Hạ Úc Huân nghe vậy nhất thời có cảm giác hạnh phúc khi buổi sáng tỉnh lại vốn chuẩn bị đến công ty, lại phát hiện hôm nay là Chủ nhật.

"Thật tốt quá... Tôi hôm nay không cần đến công ty đúng không? Không đi thật sự không sao chứ?"

"Em rất nhanh sẽ là Lãnh phu nhân, cho dù có vấn đề thì như thế nào?"

"..." Hạ Úc Huân không nói gì.

"Ra phòng khách, đừng ảnh hưởng đến anh." 

"Được được được, tôi đi được chưa Lãnh đầu bếp!"

...

Trong phòng bếp thi thoảng truyền đến tiếng ào ào rửa rau và tiếng cắt thái.

Hạ Úc Huân thỉnh thoảng tò mò nhìn xung quanh, sau cùng thật sự là chịu không nổi sự hấp dẫn, lén đi tới cửa muốn nhìn xem Lãnh Tư Thần nấu cơm là cái dạng gì.

Chỉ thấy tên kia đang nhặt rau, vẻ mặt thật sự chuyên chú. Ngược lại thật sự là có sắc có hương.

Lãnh Tư Thần thấy cô dựa bên cạnh cửa nhìn mình, liếc cô một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Em vẫn là trở về ngồi đi! Cứ nhìn như vậy nữa, phỏng chừng không cần ăn cơm đã no rồi!"

Hạ Úc Huân đầy hắc tuyến, người này SOS [Tác Tư] tình kết tuyệt bích đã đến thời kỳ cuối rồi...

Đợi hơn nửa giờ, lúc đang ôm bụng làm tổ trên ghế sofa kêu đói, Lãnh Tư Thần cuối cùng tuyên bố có thể ăn cơm rồi.

Hạ Úc Huân nhìn một bàn đầy đồ ăn, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Những thứ đồ ăn này sao cô nhìn không có cái nào cô biết a?

Trong lòng nhớ lại, nhất định là cô hiểu biết quá nông cạn, Lãnh Tư Thần làm đồ ăn tất nhiên là không giống bình thường.

Cô chỉ vào một món đen tuyền gì đó, hỏi: "Cái kia, tôi có thể thỉnh giáo một chút, đây là món gì hay không?"

"Sườn xào chua ngọt, anh bỏ đường hơi quá tay."

Vì thế cháy rồi.

Hạ Úc Huân lại chỉ vào một món nhão nhão gì đó, hỏi: "Kia?"

"Cà, anh nấu hơi lâu."

Vì thế nát rồi.

Hạ Úc Huân lại chỉ vào sinh vật cháy sém không rõ hình dạng, hỏi: "Đây là cái giống gì?"

"Gà quay, hình như có phần khét, bất quá tuy bên ngoài cháy khét, nhưng bên trong vẫn rất mềm."

Vì thế, Hạ Úc Huân cũng bị nổ đến ngoài khét trong sống rồi.

"Ha ha ha... Lãnh Tư Thần, anh... Anh quả thực tài tình!" Hạ Úc Huân ôm bụng nằm úp sấp ở trên bàn, cười đến không kịp thở.

Môi Lãnh Tư Thần nhếch, tựa hồ có chút giận, lành lạnh nói: "Không ăn thì anh đi đổ."

Nói xong liền bưng mâm đồ ăn muốn đi đổ.

"Ai! Đừng, đừng mà! Ai nói tôi không ăn!" Cô đoạt lấy gà quay "Nghiệm Minh Chân thân" từ trong tay anh.

"Khụ, gà quay trong mềm ngoài cháy này cũng không tệ lắm, không thể bởi vì bề ngoài người ta khó coi, liền kỳ thị người ta phải không?" Hạ Úc Huân đưa tay bưng lại, cẩn thận xé lớp da cháy sém bên ngoài, sau đó đem thịt bên trong xé ra một khối, đưa vào trong miệng.

Lãnh Tư Thần vẻ mặt khẩn trương nhìn cô, nói: "Như thế nào?"

Hạ Úc Huân tặc lưỡi, lại kéo một khối đưa đến bên miệng anh, nói: "Lãnh Tư Thần, anh quả nhiên rất có tài, không nghĩ tới thật đúng là ăn rất ngon."

"Là ăn rất rất ngon." Lãnh Tư Thần cắn khối thịt gà kia, cắn luôn ngón tay cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.