Chương trước
Chương sau
Trò chơi tiếp theo tất cả đều dựa vào thực lực, có năng lực thống lĩnh của Lãnh Tư Thần, cơ trí của Tiểu Bạch, cẩn thận của chị Mộng Oanh, bọn họ thành công lấy được quán quân.

Chạng vạng trời chiều kéo dài bóng dáng bọn họ, hai nhà sáu miệng ấm áp chậm rãi đi về trước.

Niếp Niếp ôm cúp quán quân vui vẻ sôi nổi.

"Các người nói như vậy, có phải muốn chuyển ra ngoài ở chung không?” Âu Minh Hiên hỏi một câu, vẻ mặt chờ mong.

Cứ như vậy chẳng phải là quét sạch không còn ba cái bóng đèn sao?

"Tiểu Bạch phải chuyển đi sao?" Khuôn mặt hưng phấn của Niếp Niếp lập tức mất mát.

Tiểu Bạch cũng nửa vui nửa buồn, nói: "Ở trường học có thể gặp mặt, nếu bài tập không biết làm, buổi tối em có thể chat video chỉ cho chị."

Niếp Niếp rầu rĩ liền gật gật đầu, vốn nghĩ muốn nhịn xuống, sau cùng lại vẫn không thể nào nhịn xuống, "Oa" một tiếng khóc lên, nói: "Con không muốn tách ra khỏi Tiểu Bạch! Không muốn tách khỏi dì Hoa!"

Mấy ngày nay Tiểu Bạch và dì Hoa không có ở nhà, bé đã đủ khổ sở, ai ngờ lần này thì hay rồi, là hoàn toàn phải dọn ra ngoài.

Trong khoảng thời gian ngắn bốn người lớn còn có Tiểu Bạch tất cả đều luống cuống tay chân an ủi Niếp Niếp.

Sau cùng, vẫn là Âu Minh Hiên bàn tay to vung lên tuyên bố đêm nay phải làm một bàn tiệc mãn hán mới dỗ được tiểu nha đầu.

"Đi thôi, chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn!"

Nói đi là đi, sáu người cùng vào siêu thị, nam tuấn nữ tú, hai đứa nhỏ lại phấn điêu ngọc trác, vừa mới tiến vào siêu thị liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.

"Ai, lãnh phúc hắc này, tôi cũng thật hâm mộ anh, anh rốt cuộc hết khổ, tôi lại vẫn phải tiếp tục chịu đựng! Đến bây giờ ngay cả danh phận đều không có!" Âu Minh Hiên vừa chọn sườn vừa ai thán.

Lãnh Tư Thần cầm trong tay một bó hành, nói: "Có danh phận có ích lợi gì? Cũng cần phải thủ mới được."

Âu Minh Hiên lắc đầu than thở: "Hai chúng ta thật đúng là Huynh Đệ Song Hành..."

"Thân thể cậu thế nào?" Lãnh Tư Thần thuận miệng hỏi một câu.

"Thân thể? Thân thể tôi rất tốt mà!" Âu Minh Hiên khó hiểu chớp chớp mắt. 

"Có bệnh phải trị, không thể kiêng bệnh sợ bác sĩ." Lãnh Tư Thần nói lời thấm thía.

Âu Minh Hiên rốt cục phản ứng kịp Lãnh Tư Thần chỉ cái gì, lập tức liền giậm chân: "Mẹ kiếp! Lãnh Tư Thần, tôi không bệnh!"

Lãnh Tư Thần cũng không phản bác anh, chỉ cho anh một ánh mắt hiểu và đồng tình.

Vì thế Âu Minh Hiên càng thêm kích động, hạ giọng nói: "Ánh mắt kia của anh là ý gì, tôi thật sự không bệnh, anh có nghe hay không? Ngày đó tôi và tức phụ nhi cãi nhau, tôi nhất thời không khống chế được liền hôn cô ấy, lúc ấy tôi có phản ứng được chưa? Cọ một chút... Liền lên..."

"Thật sự?" Lãnh Tư Thần kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên hừ!"

"Nói như vậy, cậu chỉ có thể đối với cô ấy?" Đối với loại tình huống thần kỳ này, Lãnh Tư Thần thật đúng là ngạc nhiên.

"Đúng! Vốn tôi cũng không xác định, sau lần đó liền xác định, quả nhiên là chỉ có thể đối với cô ấy..." Âu Minh Hiên nói thầm.

"Như vậy cậu còn nói không bệnh?"

"Đời này tôi liền nhận định cô ấy, tôi bỏ trị liệu còn không được sao?"

...

"Này, hai người ở phía sau ầm ĩ cái gì vậy? Cái gì có bệnh không bệnh?" Hạ Úc Huân đi qua.

"Không có gì, đàn ông bọn anh nói chuyện em đừng tham gia vớ vẩn!" Âu Minh Hiên lập tức cảnh giác nhìn cô, sau đó chuyển hướng đề tài: "Đúng rồi Lãnh Tư Thần, buổi tối qua chỗ anh đi, biệt thự bảo bối kia của anh tôi còn chưa từng qua nha!"

"Tôi không thành vấn đề, cậu hỏi bọn họ đi."

Âu Minh Hiên đến hỏi, tất cả mọi người đều bày tỏ đồng ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.