Chương trước
Chương sau
Vị bạn học này, tan học rồi, bạn còn chưa đi?” Hạ Úc Huân trắng mắt nhìn Lãnh Tư Thần đứng yên trước mặt cô.

Không để ý tới người nào đó đuổi khách, Lãnh Tư Thần ngồi xuống bên cạnh cô, chậm rì rì mà tháo khẩu trang, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ như đúc, tiếp theo lại dưới mí mắt cô cầm lấy chai nước khoáng cạnh tay cô, đem nước còn lại uống hết.

“Lãnh Tư Thần, anh rốt cuộc tới làm gì?” Cô tức giận hỏi anh.

“Hạ Úc Huân, anh gần một tháng không có liên hệ với em, em biết không?” Lãnh Tư Thần trừng mắt nhìn cô, ánh mắt hàm chứa vài phần ai oán.

Hạ Úc Huân đem nước của mình giật về, đáp: “Điều này và vấn đề của tôi có lien quan sao?”

Lãnh Tư Thần ngồi ở cạnh cô, ngưỡng đầu, hơi nhắm mắt lại, chậm rãi nói một đoạn lời nói: “Tiểu Huân, vẫn luôn chịu đựng không tới gặp em, cũng không phải bởi vì quên em, mà là tự cho em thời gian, làm em nhớ tới anh, nhưng đến cuối cùng, lại là anh nhớ em……”

“……”

Giờ này khắc này Hạ Úc Huân, giống như bị một Tam Muội Chân Hỏa thiêu cháy đến mức chỉ còn lại bột phấn.

A a a! Đáng chết a!

Đoạn lời nói này thế nhưng là một đoạn trong nhật ký năm đó cô viết!

Khi đó cô nghe theo chủ ý ôi thiu “Lạt mềm buộc chặt” của học trưởng, cố ý xin nghỉ hy vọng anh có thể ý thức được tầm quan trọng của mình……

Không nghĩ tới cách nhiều năm như vậy, tên này cư nhiên một chữ cũng không sai mà lặp lại dưới tình huống như vậy!

Thảm nhất chính là, cùng lúc đó cô còn nhớ tới lúc cô “Trở thành ngốc” kia ngồi trong lòng ngực anh, tự mình lật cho tên phúc hắc này xem……

“Anh…… Lãnh Tư Thần, anh quả thực là……” Hạ Úc Huân đỏ mặt tía tai nói không ra lời.

“Hiện giờ, thiên sứ bảo hộ của anh đã không còn ở bên cạnh anh nữa, cho nên, anh đành phải tự mình học chút công phu bảo vệ bản thân mình thôi!” Lời này của Lãnh Tư Thần vừa ra hiển nhiên là trả lời vấn đề vừa rồi của cô.

Không được……

Lúc này hồi wusc đánh quá đột ngột quá mãnh liệt quá hung tàn! 

Đầu óc Hạ Úc Huân hiện tại đều là hình ảnh mình “ Trở thành ngốc” lúc ấy được Lãnh Tư Thần đút tới đút lui ôm tới ôm đi, thời thời khắc khắc dính anh không buông, đã hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi……

Chiêu số của thằng nhãi này thật sự là chiêu trước còn tàn nhẫn hơn chiêu sau, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Mỗi lần lúc cô cho rằng anh đã ngừng nghỉ, anh liền phóng đại chiêu, đem một gạch một ngói mà cô cực cực khổ khổ đắp lên tường đánh đến rơi rớt tan tác!

Lãnh Tư Thần phát hiện trên mặt cô biến hóa không ngừng, hiển nhiên rất vừa lòng với phản ứng này, trước khi cô nhịn không được chạy trốn quả nhiên nói sang chuyện khác: “Huấn luyện viên, hôm nay cô dạy mấy động tác tôi vẫn chưa học được.”

“Lãnh Tư Thần, anh nháo đủ chưa?” Cô bỗng nhiên xoay người, trong mắt đều là xấu hổ tức giận.

Anh cau mày nhìn cô, vẻ mặt vô tội, đáp: “A, tôi làm sao vậy? Chẳng lẽ huấn luyện viên của tinh võ quán đều là công và tư không phân minh như vậy sao? Học viên có vấn đề, cũng không trợ giúp giải quyết.”

“Tôi công và tư không phân minh? Rốt cuộc là ai công và tư không phân mình? Lãnh Tư Thần anh muốn ăn đòn đúng không!”

Đáng chết đột nhiên nói ra nhưng lời như vậy, đem cả người cô khuấy đảo hệt như mèo bị rối trong đống len sợi.

Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng: “Làm một huấn luyện viên, tố chất cô……”

“Anh lại nói anh lại nói!”

“Xem như là một phụ nữ, anh vẫn thích em trước kia hơn, vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, trước nay đều sẽ không quát anh.” Lãnh Tư Thần tiếp tục nói.

Hạ Úc Huân lập tức xắn tay áo, nói:“Được, anh muốn tiếp tục huấn luyện đúng không! Tôi phụng bồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.