Chương trước
Chương sau
“……” Hạ Úc Huân một trận vô ngữ, bất quá, tựa hồ nói còn rất có đạo lý chính là sao lại thế này.

“Đúng rồi, đây là mặt nạ gì a?” Âu Minh Hiên sờ sờ mặt nạ mình vừa bị ép đổi.

“Chòm sao của anh.” Hạ Úc Huân tức giận mà trả lời.

“Hả? Phải không?” Âu Minh Hiên lập tức dùng cameras trước nhìn nhìn, nói: “Thật là Nhân Mã của anh rồi!”

Lại vừa nhìn những người khác, phát hiện Hạ Úc Huân là chòm Bạch Dương, Tần Mộng Oanh và Lãnh Tư Thần đều là chòm sao Thiên Yết.

Âu Minh Hiên vừa thấy lập tức có chút không vui, nói: “Vì cái gì tức phụ nhi của anh và tên thâm trầm nhà em lại đeo mặt nạ giống nhau a?”

“Vô nghĩa, bởi vì bọn họ hai chòm sao giống nhau……”

“Đáng ghét, như vậy đều nhìn không ra aanh và tức phụ nhi là một đôi! Anh muốn thỏ con của anh!”

“Âu Minh Hiên, anh lại dong dài tin em đánh chết anh hay không?”

“Tức phụ nhi! Tức phụ nhi! Cứu mạng a! Nơi này có chỉ có tiểu dương hung ác muốn đánh chết ta!”

……

Một đường cãi cọ ầm ĩ, rất nhanh liền tới buổi tối rồi, một ngày qua, hai đứa nhỏ đều chơi sắp điên rồi.

Ngay cả Tiểu Bạch tính tình bình thản như vậy đều chơi đến người đầy mồ hôi, mà Âu Minh Hiên tên kia chơi còn điên hơn hai đứa nhỏ.

“Oa! Cái đồ chơi làm bằng đường có vẻ ngon! Ba ba con muốn ăn!”

“Mua! Bà chủ, cho chúng tôi hai cái, không, ba cái, không, sáu cái! Làm theo bộ dáng của chúng tôi!”

“Được rồi!”

“Oa! Cái viên này nhìn ngon quá! Ba ba con muốn ăn!”

“Mua! Bà chủ, cho chúng tôi sáu chén!”

“Oa! Cái thịt nướng này trông ngon quá! Ba ba con muốn ăn!”

“Mua! Bà chủ, cho tôi sáu xiên!”

“Oa, con thỏ này trông đáng yêu quá! Ba ba con muốn!”

“Mua mua mua!”

……

Buổi tối về đến nhà, hai đứa nhỏ ăn đến cái bụng nhỏ tròn xoe, treo đầy người đồ chơi màu sắc rực rỡ, trong tay Niếp Niếp còn ôm một con thỏ lông trắng mượt tung tăng nhảy nhót……

Niếp Niếp buồn ngủ đến mí mắt đều không mở ra được còn đang liếm kẹo đồ chơi trong tay, Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ mà đem cô nhóc lên giường ngủ.

Hạ Úc Huân cũng mệt mỏi đến mí mắt đều không mở ra được, vừa đến nhà liền nằm liệt trên sô pha, vẫn không nhúc nhích. Cuối cùng là Lãnh Tư Thần đem Tiểu Bạch dỗ ngủ.

Phòng khách.

Tần Mộng Oanh sau khi dỗ Niếp Niếp xong đi ra, nhìn Âu Minh Hiên đang lén đưa lưng về phía Hạ Úc Huân lén lút đăng Weibo, còn có Lãnh Tư Thần ngồi trên sô pha uống trà, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Hai người các anh cũng quá chiều hai đứa nhỏ hồ nháo, ngày đầu tiên đã chơi điên cuồng như vậy rồi!”

Âu Minh Hiên hắc hắc cười nói: “Ra rồi thì chơi thôi! Vui vẻ là được rồi! Tức phụ nhi em xem hôm nay Niếp Niếp vui cỡ nào a!”

“Đúng vậy, đều vui muốn điên rồi……” Hạ Úc Huân căng mí mắt trừng anh một cái, sau đó khinh bỉ nói: “Âu Minh Hiên! Anh có phải lại lén đăng Weibo không? Anh có phải lại ngứa da? Da ngứa em gãi giúp anh!”

“Anh không đăng ảnh chụp!” Âu Minh Hiên lập tức cách Lãnh Tư Thần rúc vào một góc sô pha.

Hạ Úc Huân tất nhiên là không tin anh, lập tức click mở Weibo xem một chút.

Tốt, là không đăng ảnh chụp, bất quá so với đăng ảnh chụp cũng không chạy đi đâu được.

Hạ Úc Huân dựa nghiêng trên sô pha, vừa run rẩy khóe miệng vừa đọc diễn cảm nói: “Em là Hằng Nga, anh là thỏ, triền triền miên miên đến mặt trăng…… Buồn nôn……”

Đọc xong không thể nhịn được nữa mà làm động tác nôn mửa.

Âu Minh Hiên vẻ mặt bị vũ nhục, không vui nói: “Làm sao vậy làm sao vậy! Anh viết rất tốt! Tức phụ nhi em nói đúng không?”

Hạ Úc Huân ha ha cười, nói: “Tức phụ nhi của anh bây giờ chắc chắn rất muốn đem anh đá bay đến mặt trăng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.