Chương trước
Chương sau
“Hai chữ? Hai chữ nào?” Hạ Úc Huân nhịn không được tò mò.

“Mỉm cười.” Lãnh Tư Thần vẻ mặt cao thâm khó đoán, nhếch môi, sau đó đánh xe rời đi.

Hạ Úc Huân: “……”

Cô vắt sức lực học suốt một ngày a, hiện tại anh lại nói vô dụng?

Còn nữa “Mỉm cười” là cái quỷ gì?

Chẳng lẽ ngày mai cô cả ngày đều ngây ngô cười sao?

Hạ Úc Huân đứng tại chỗ nhìn xe Lãnh Tư Thần rời đi, đến khi nhìn không thấy mới về lại trong sân.

“Đi rồi?” Tần Mộng Oanh thấy cô đã trở lại hỏi.

“Uhm.” Hạ Úc Huân buồn bã ỉu xìu gật gật đầu.

“Trong khoảng thời gian này Tiểu Bạch ở bên anh ta cũng tốt, em sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

“Đã biết, chị Mộng Oanh chị cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

-

Ngày hôm sau, sáng sớm Nghiêm Tử Hoa liền tới đón cô.

Bởi vì Hạ Úc Huân bắt đầu từ con số 0, mọi thứ đều phải tự tay dạy, cho nên Nghiêm Tử Hoa gần như là trợ lý bên cạnh cô, có khi còn phải kiêm chức tài xế.

Lúc ở trên đường anh không quên tận chức tận trách mà cùng cô dặn dò lần nữa công việc hạng mục cần chú ý trong bữa tiệc, và như thế nào để ứng đối vấn đề của người khác.

Mấy ngày này tiếp thu tin tức quá nhiều, lúc này đầu óc cô đã bắt đầu mơ hồ, lúc này, lại đột nhiên nhớ tới hai chữ kia của Lãnh Tư Thần.

Cũng không biết tên kia rốt cuộc là có ý gì, nói cũng như chưa nói.

Vẫn là nỗ lực nhớ kỹ lời dặn dò của Nghiêm Tử Hoa tương đối đáng tin cậy hơn.

-

Sau khi tới biệt thự của Nam Cung Lâm, cả ngày hôm nay, bố trí sân bãi xác định người trong danh sách, Hạ Úc Huân bận đến xoay quanh.

Những thứ này căn bản không cần cô tự mình ra mặt an bài, nhưng đây cũng là cơ hội tốt để rèn luyện.

Cũng may lúc ở hạnh hoa thôn cô cũng từng có một ít kinh nghiệm lên kế hoạch hoạt động cỡ lớn, làm cũng coi như thuận buồm xuôi gió.

Vài giờ trước khi tiệc buổi chiều bắt đầu, cô bắt đầu chọn quần áo trang điểm, dọn dẹp chính mình.

Nam Cung Lâm quá khoa trương, chuẩn bị cho cô một đội tạo hình, một tá người vây quanh cô, một chiếc rồi lại một chiếc váy được bày ra trước mắt cho cô chọn lựa.

Hai mắt Hạ Úc Huân nhìn đều sắp sửa hoa lên, cuối cùng chọn một chiếc váy dạ hội kinh điển màu đỏ chiết eo.

Hôm nay là tiệc mừng thọ Nam Cung Lâm, mặc vui mừng một chút cũng tương đối tốt.

“Tiểu thư, cô mặc màu này thật sự là quá thích hợp!” Nhà tạo hình vẻ mặt kinh ngạc cảm thán mà nhìn cô gái từ phòng thử đồ đi ra.

“Đúng vậy! Tiểu thư, quả thực minh diễm vô song!” Chuyên viên trang điểm kích động mà chắp tay trước ngực cảm thán nói.

Hạ Úc Huân tất nhiên biết bọn họ mang tâm tư xu nịnh ngữ khí có chút khoa trương, bất quá, nhìn mình trong gương, cô vẫn rất vừa lòng.

Bộ vát này nếu là ngày thường mặc quá gây chú ý, nhưng ngày hôm nay mặc lại hoàn toàn có thể.

Chờ thu thập xong yến hội đã sắp bắt đầu rồi, bên ngoài các khách mời lục tục bắt đầu vào tiệc.

Hôm nay nhân vật có uy tín danh dự nhất thương giới cơ hồ tất cả đều đến đông đủ, vô cùng náo nhiệt.

Hạ Úc Huân đứng ở trên lầu, còn mơ hồ thấy được vài hình bóng quen thuộc, có Lãnh Tư Triệt đã lâu không gặp, còn có Lý Triết Vũ, Cung Hiền Anh, Lam Hạo Dương và Lam Tu, học trưởng hôm nay cũng tới.

“Úc Huân, đừng khẩn trương, những người hôm nay tới không có vài người đáng giá để con khẩn trương.” Nam Cung Lâm không biết khi nào chống gậy đi tới bên người cô, khí phách mà an ủi nói.

Hạ Úc Huân cười khẽ qua đi đỡ ông, nói: “Uhm, con không khẩn trương.”

Hai cha con chậm rãi đi đến cửa cầu thang, sau đó từng bước một đi xuống dưới.

Không biết là ai phát hiện ra vai chính đêm nay xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt mọi người đều nhìn lên trên lầu……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.