Chương trước
Chương sau
Hai mắt Hạ Úc Huân không hề chớp mà nhìn chằm chằm tin đang phát trong TV, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: “Anh và Lâm tiểu thư gần đây tiến triển thế nào?”

Anh sinh bệnh chưa một lần thấy Lâm Tuyết lại đây thăm bệnh, trong lòng cô khó tránh khỏi có chút hồ nghi.

Cảm xúc phức tạp trên mặt Lãnh Tư Thần trong nháy mắt giống như thủy triều thối lui, mở miệng vẫn trước sau như một không có cảm tình: “Thì sao?”

“Cái gì mà thì sao? Dù sao cũng không thể nói yêu nhau phải mười năm hai mươi năm, tôi cũng phải chờ anh mười năm hai mươi năm chứ?” Ngữ khí Hạ Úc Huân có chút nóng nảy.

“Hạ Úc Huân, em yêu anh chứ?” Lãnh Tư Thần đột nhiên hỏi.

“Ai yêu anh!” Hạ Úc Huân tức giận mà phản bác.

Lãnh Tư Thần lẳng lặng mà nhìn cô, nói: “Nếu không yêu, em sợ cái gì? Em có thể xem tiền của anh như rác, đùa bỡn cảm tình của anh, hoặc là máy ATM, tiêu hết tiền của anh, coi như thay ba em báo thù.”

Hạ Úc Huân: “……”

Vì cái gì người này luôn có thể nghiêm trang mà nói dối?

Nói dối còn logic và chặt chẽ như thế……

Lúc này, “Thịch thịch thịch” tiếng gõ cửa vang lên.

Hạ Úc Huân nghĩ là Tiểu Bạch và Niếp Niếp đã trở lại, đi qua mở cửa phòng ra, lại nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa đúng là Lâm tuyết mà mình vừa mới nói với Lãnh Tư Thần.

Lâm Tuyết nhìn thấy sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng chỉ trong nháy mắt liền khôi phục vẻ bình thường, nói: “Tôi tới thăm bệnh, hiện tại tiện chứ?”

“A, tiện.” Hạ Úc Huân tránh người để cô vào.

“Thật là vất vả cho cô, mấy ngày nay công việc tôi có chút bận, không có thời gian lại đây.” Lâm Tuyết vừa đi vừa hướng cô nói.

Hạ Úc Huân bởi vì ngữ khí câu này mà ngẩn người, ngay sau đó lại cảm thấy không có gì không đúng, nhàn nhạt lên tiếng: “Đừng khách khí.”

“Lãnh tiên sinh, Lâm tiểu thư qua thăm anh.” Hạ Úc Huân mang Lâm Tuyết vào, sau đó rót cho cô một ly nước.

“Vậy các người trò chuyện, tôi đi ra ngoài trước.” Vừa muốn xoay người, lại bị một thanh âm lạnh lẽo gọi lại.

“Đứng lại.”

Sống lưng Hạ Úc Huân cứng đờ xoay người lại, nói: “Lãnh tiên sinh, còn có việc sao?”

“Giúp tôi gọt táo.”

“Thật ngại quá Lãnh tiên sinh, nếu tôi nhớ không lầm mà nói, tương lai một tuần ngài đều phải cấm thực.”

“Không thể ăn, nhìn đỡ thèm.”

“……”

Hạ Úc Huân cố gắng tự ngăn một bụng muốn phỉ nhổ, oán hận mà đi đến rổ táo trên đầu giường cầm một quả táo ngồi vào sô pha bên cạnh gọt, vẻ mặt kia, hệt như lóc thịt anh vậy.

Lâm Tuyết bên cạnh xiết chặt bình giữ nhiệt trong tay, sắc mặt có chút xấu hổ, nói: “Thì ra anh phải cấm thực a, em còn cố ý nấu cháo mang lại đây……”

“Không có việc gì Lâm tiểu thư, cô để đó đi, anh ta có thể nhìn cho đỡ thèm.” Hạ Úc Huân vừa gọt táo vừa thuận miệng an ủi nói.

Lâm Tuyết cười cười đem cháo đặt ở đầu giường, sau đó ngồi xuống ghế cạnh mép giường Lãnh Tư Thần, thay anh sửa góc chăn, hỏi: “Sức khỏe có tốt hơn chút nào không?”

“Uhm.”

“Tuy rằng nhu cầu xã giao không có biện pháp, nhưng về sau vẫn là uống ít rượu chút, dạ dày khá nhạy cảm.”

“Uhm.”

“Đại khái phải bao lâu mới có thể xuất viện?”

“Một tháng.”

……

Nói tới đây, tựa hồ là tìm không thấy đề tài, Lâm Tuyết hơi có chút run run, bất quá rất nhanh liên liền cùng anh trò chuyện về bộ phim mới nhất gần đây.

“Đúng rồi, anh gần đây phát hiện một kịch bản rất hay, là một em gái một người bạn viết, tiểu cô nương tuy rằng tuổi không lớn, nhưng rất có cảm xúc, chuyện xưa……”

Tuy rằng Lãnh Tư Thần chỉ là ngẫu nhiên ứng hòa một tiếng, bất quá Lâm Tuyết lại rất vui vẻ, khi nói về chuyện có liên quan đến nghề nghiệp của mình con ngươi đặc biệt sáng ngời, tràn ngập tự tin cùng sức cuốn hút, khiến người ta không tự kìm hãm được sinh ra hứng thú nói chuyện với cô……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.