Chương trước
Chương sau
“Vô nghĩa, em từ nhỏ sinh sống ở nước ngoài, ở trong nước cũng chưa được mấy năm, có thể không tốt sao?” Nam Cung Mặc phối hợp mà tách khỏi đề tài, không nhắc lại chuyện trước đó.

Hạ Úc Huân gãi gãi đầu: “Uhm, đúng nha, bất quá lúc ấy em không phải học ở đại học C sao? Sao đang tốt lại đi du học?”

“Học ở đại học C là nể mặt chị, chị đã ‘ chết ’, em còn muốn nể mặt ai nữa?” Nam Cung Mặc hừ nhẹ.

“Ách, thực xin lỗi! Gạt em làm hại các người uổng phí nhiều năm như vậy khổ sở vì chị là chị sai rồi! Buổi tối chị nấu cho em một bữa ăn ngon, coi như đền tội cho em được không?”

Nam Cung Mặc liếc mắt qua một cái, nói: “Chỉ một bữa?”

Hạ Úc Huân vội vàng nói: “Bao nhiêu bữa đều được a! Em có thể tới ăn cơm bất cứ lúc nào! Phải biết rằng ai cũng chưa có được đãi ngộ này, học trưởng mỗi ngày khóc la muốn lại đây, mỗi lần đều bị chị đánh đuổi ra!”

Nam Cung Mặc hừ hừ nhếch khóe miệng, lúc này mới vừa lòng.

Đang chuẩn bị đi vào bếp chuẩn bị cơm chiều, Tần Mộng Oanh tan ca đã về.

“Chị Nguyệt, chị đã về rồi!”

Tần Mộng Oanh liếc mắt nhìn một người đàn ông ngồi trên sô pha phòng khách, tuy rằng 5 năm không thay đổi quá nhiều, nhưng cũng hoàn toàn rút đi tính trẻ con năm đó, giống như một thanh bảo kiếm bộc lộ tài năng, nhưng vẫn có thể nhận ra.

“Tiểu Hoa, vị này chính là?”

Không chờ Hạ Úc Huân phối hợp giới thiệu, trên sô pha Nam Cung Mặc lười biếng nói: “Chị Mộng Oanh, em sẽ không nói với học trưởng! Chị cũng đừng phí sức mà giấu em! Em muốn an an ổn ổn ăn bữa cơm, nói chuyện phiếm, OK?”

Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Mộng Oanh cùng Hạ Úc Huân hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, Hạ Úc Huân chỉ đành xoa xoa ấn đường: “Chị Mộng Oanh, thôi, Mặc rất kín miệng, hẳn là không sao đâu.”

Tần Mộng Oanh thế mới biết Nam Cung Mặc đã biết Hạ Như Hoa chính là Hạ Úc Huân, vốn đang kiêng dè quan hệ của cậu ta và Âu Minh Hiên khá tốt, nếu Úc Huân tin tưởng cậu, vậy hẳn là không có vấn đề gì.

Vì thế, ba người vây quanh bàn ăn cơm chiều, trò chuyện mấy năm nay với nhau.

Cơm nước xong đem người tiễn đi, Tần Mộng Oanh ngồi tại chỗ, dáng vẻ như suy tư gì.

“Chị Mộng Oanh, làm sao vậy? Là lo lắng Mặc sẽ nói cho học trưởng sao?” Hạ Úc Huân hỏi.

Tần Mộng Oanh chần chờ nói: “Cũng không phải, chỉ là cảm thấy, có phải nên nói quan hệ giữa em và Mặc tương đối tốt không? Chị dù sao vẫn thấy tình cảm giữa Mặc đối với em không đơn giản, lỡ như……”

“Ách, chị Mộng Oanh, chị quả thực thông minh, như vậy đều có thể nhìn ra được? Vừa rồi bữa cơm kia Mặc rõ ràng không biểu hiện gì ra ngoài?” Hạ Úc Huân kinh ngạc nói.

Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ mà nhìn cô một cái, nói:“Thì ra bản thân em cũng biết a!”

Hạ Úc Huân phiền não mà gãi gãi đầu: “Em cũng vừa mới phát hiện, 5 năm trước em chắc chắn không có khả năng biết, nhưng rốt cuộc hiện tại đã trải qua nhiều như vậy, lần trước lại nghe học trưởng nói qua những lời đó, sao có thể một chút cảm giác đều không có…… Bất quá chị yên tâm, trước khi chị đến hai chúng ta đã nói qua, cậu ấy đã biết em là chị cùng cha khác mẹ. Hôm nay cậu ta lại đây, hình như là muốn khuyên em tiếp nhận Thiên Lâm……”

“Kỳ thật, chị cũng cảm thấy đây là phương pháp duy nhất trước mắt, chỉ là suy xét đến em…… Cho nên chị vẫn luôn không đề xuất.” Tần Mộng Oanh thở dài nói.

Hạ Úc Huân tưởng tượng đến vấn đề này liền đau đầu không thôi, nói:“Cho dù em không kiêng dè xem toàn bộ mọi thứ đều không tồn tại, nhìn bộ dáng này của em, có thể tiếp nhận một công ty đa quốc gia lớn như vậy sao? Quả thực là trò đùa quốc tế a?”

Tần Mộng Oanh cũng không tán đồng, nói: “Nhưng thật ra cảm th
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.