Chương trước
Chương sau
“Trời ạ……”

Không biết qua bao lâu, trong đám người rốt cuộc có người nhịn không được đè thấp thanh âm kinh hô một tiếng.

“Mau mau mau! Ngươi nhéo ta một cái, ta có phải ảo giác hay không? Ta sao lại thấy bên cạnh ông chủ có phiên bản thu nhỏ giống y như đúc của ông chủ vậy!”

“Ngươi nếu là ảo giác, chúng ta đây chính là tập thể ảo giác!”

“……”

Bị rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, mặc cho ai cũng không cách nào bình tĩnh nổi, huống chi trong lòng Tiểu Bạch còn có chút bóng ma không tốt, vì thế, khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc tức khắc lạnh vài phần, miệng mím chặt, ánh mắt lộ ra vài phần không vui……

Bộ dáng kia…… Quả thực giống hệt Lãnh Tư Thần!

Mọi người nhìn lại nhịn không được mà hít ngược khí lạnh, thẳng đến BOSS đại nhân của bọn họ lia qua một ánh mắt lạnh băng hình viên đạn, cho một đám người lớn, mọi người mới kịp phản ứng lại, vội vàng nơm nớp lo sợ mà di chuyển tầm mắt đầy lửa nóng.

Lúc này, trong đám người nhanh chóng nói một câu: “Chào buổi sáng Tiểu thiếu gia!”

Những người khác đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó sôi nổi phụ họa.

Sắc mặt Lãnh Tư Thần lúc này mới hòa hoãn chút, nắm chặt tay con trai, mặt không cảm xúc mà đi về phía trước.

Đến khi bóng dáng hai người một lớn một nhỏ biến mất vào thang máy, hiện trường nghị luận mới đột nhiên lớn lên.

“A a a! Trời ơi! Ta cư nhiên bị một đứa bé mới vài tuổi giết chết rồi! Từ hôm nay trở đi nam thần của ta không phải BOSS nữa! Mà là tiểu BOSS nhà chúng ta! Ngao ngao thật sự là quá đáng yêu, sao lại có thể đáng yêu như vậy!”

“Đúng vậy đúng vậy! Dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo kia, giống hay không a? Vừa rồi cậu bé dịch xuống xe ngươi có nhìn thấy chứ? Thật sự là quá đáng yêu!”

Mấy cô gái kích động mà ở một bên thảo luận, bên cạnh nam đồng nghiệp vô ngữ nói: “Phụ nữ các người chú ý sao lại không bình thường như vậy? Hiện tại đứa bé kia giống hay không giống có vấn đề sao? Vấn đề là ông chủ chúng ta cư nhiên thật sự có con riêng, mẹ đứa bé là ai, ngày sau đối với công ty có thể có ảnh hưởng gì hay không, cổ phiếu công ty……”

Câu nói kế tiếp các cô gái hoàn toàn không nghe vào, chỉ nghe được trong lời hắn nói có hai chữ “Không giống”, tức khắc sôi nổi kích động nói: “Không giống sao? Chẳng lẽ không giống sao?”

“Ngươi cư nhiên dám nói tiểu BOSS của chúng ta không giống!”

“Giống giống giống……”

……

Lãnh Tư Thần cứ như vậy dắt con trai bảo bối vào công ty, nơi nào đến cũng không hề ngoại lệ tất cả đều là rớt tròng mắt và mắt kính.

Cũng may năng lực tự điều tiết của Tiểu Bạch bảo bối cũng không tệ lắm, sau khi tới tầng cao nhất đã có thể đạm nhiên đối mặt.

Lãnh Tư Thần đang nắm tay Tiểu Bạch đi vào văn phòng, nghênh diện gặp được Lương Khiêm từ phòng trà nước, và Uất Trì Phi đang muốn đi ngoài gặp khách hàng.

“Uất Trì, thúc dục dự án Nam Giang một chút, lát nữa tôi phải xem!”

“Ách, vâng…… Vâng……”

“Lương Khiêm, đồ vật trên tờ giấy này, giúp tôi mua lại đây.”

“Ách, được…… Vâng……”

Hai người trong miệng đáp lời, ánh mắt vẫn dừng trên người cậu nhóc bên cạnh Lãnh Tư Thần, cho đến khi nhìn theo hai người vào văn phòng mới hồi phục tinh thần, hai mặt nhìn nhau.

“BOSS sao lại đem tiểu thiếu gia tới công ty? Cái này không phải muốn tất cả mọi người đều biết sao!” Lương Khiêm kinh ngạc nói.

Uất Trì Phi trầm ngâm, đáp: “Biết thì biết, vì cái gì không thể mang?”

Lương Khiêm gãi gãi đầu: “Cũng đúng, cũng không phải con riêng, ai dám nói cái gì!”

Lương Khiêm vừa nói vừa nhìn thoáng qua tờ giấy BOSS vừa đưa cho mình, vừa nhìn đều là mô hình đồ chơi và sách mà tiểu thiếu gia thích còn có một ít đồ ăn vặt, nhanh nhẹn mà đi mua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.