Chương trước
Chương sau
Lãnh Tư Triệt mềm giọng trấn an nói: “Mẹ, con không phải ý này! Con biết tâm ý của mẹ là tốt, mẹ cũng muốn bù đắp cho anh, muốn đối tốt với anh, muốn cải thiện mối quan hệ giữa các người, đây con đều hiểu được. Nhưng phương pháp mẹ dùng sai rồi.

Chúng ta đừng nóng vội, từ từ có được không? Con trai là mẹ sinh, tính tình mẹ còn không hiểu sao? Hà tất phải chống lại anh ấy. Người anh ấy thích, mẹ cũng nên thử quan tâm yêu quý, như vậy mới không làm anh ấy không vui a!

Giống như chuyện hôm nay, mẹ thương tổn mẹ con bọn họ, kỳ thật chẳng khác nào thương tổn anh ấy, anh ấy đương nhiên là tức giận rồi!”

Lãnh phu nhân nghe con trai phân tích cũng dần dần bình tĩnh trở lại, lẳng lặng mà suy tư, nhưng nghĩ thế nào đều không yên tâm, nói: “Nhưng, Tiểu Triệt a, cô gái kia lai lịch không rõ……”

“Mẹ! Anh ấy mà mẹ cũng không yên tâm sao? Anh ấy khôn khéo như vậy, sao có thể bị một cô gái lừa!”

“Tiểu Triệt, con không hiểu, nếu là cô gái khác mẹ căn bản không lo lắng, nhưng cô gái này chính là ngụy trang Hạ Úc Huân! Anh con đời này khôn khéo cũng trốn không qua được ba chữ Hạ Úc Huân.” Lãnh phu nhân hừ nhẹ một tiếng.

Lãnh Tư Triệt không thể không thừa nhận, điểm này là sự thật.

“Mẹ, nếu mẹ thật sự không yên tâm, con sẽ giúp mẹ lưu ý. Điều kiện tiên quyết là, mẹ ngàn vạn lần không được lại làm việc ngốc nghếch đó!” Lãnh Tư Triệt đành phải nói.

“Mẹ đã biết! Tiểu Triệt, vậy dựa vào con! Kỳ thật đứa bé kia mẹ thật sự càng nhìn càng thích, đáng tiếc mới vừa gặp mặt đã không lưu lại cho nó ấn tượng tốt, đứa bé kia còn tưởng rằng mẹ muốn hại nó! Ai……”

Phòng khách, một nhà ba người thở ngắn than dài, mang đầy tâm sự.

-

Bệnh viện.

Lãnh Tư Thần sắp xếp Tiểu Bạch ở cùng phòng bệnh với mình.

Vốn dĩ Hạ Úc Huân không muốn, nhưng bệnh viện không có phòng bệnh, vì Tiểu Bạch đành phải thỏa hiệp.

Hạ Úc Huân không chớp mắt mà nhìn cậu nhóc hôn mê trên giường bệnh, ngón tay vẫn luôn chạm vào khuôn mặt nhỏ mềm nhắn của cậu, sợ cậu trong nháy mắt liền biến mất.

Nhìn Hạ Úc Huân khẩn trương, trong mắt trong lòng đều là con trai, trong lòng Lãnh Tư Thần khó tránh khỏi chua xót.

“BOSS, miệng vết thương anh lại đổ máu, tìm hộ sĩ tới xử lý một chút đi!” Lương Khiêm bên cạnh có chút lo lắng mà nói.

Lão đại vừa biết tin đứa bé là bị người Lãnh gia mang đi, lập tức không muốn sống mà chống thân thể căn bản không thể di chuyển vội vã về nhà, so với tưởng tượng của anh còn để ý đến hai mẹ con hơn.

Chuyện lớn rồi a!

“Tiểu Bạch…… Sao còn chưa tỉnh a……”

Hạ Úc Huân đang vẻ mặt nôn nóng, lại đột nhiên phát hiện có người cầm tay cô lên.

Cô kinh ngạc mà nhìn qua, phát hiện Lãnh Tư Thần đang đem tay cô đặt trên đầu gối anh.

Cồn cùng nước thuốc đặt ở đầu giường, tay phải anh còn treo băng vải, đành phải dùng tay trái lấy bông băng, chuyên chú lau miệng vết thương cho cô, sau đó bôi thuốc, vẻ mặt chuyên chú.

Người đàn ông này bất luận làm chuyện gì đều là tư thái ưu nhã.

Hạ Úc Huân ngơ ngẩn mà nhìn anh, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nói: “Tôi tự làm được rồi.”

“Hai tay đều bị thương, sao có thể tự làm?” Lãnh Tư Thần vẻ mặt âm u mà nhìn chằm chằm miệng vết thương của cô.

Lúc anh vừa đến nghe người hầu Lãnh gia nói, cô gái này cư nhiên là bò cửa sổ từ lầu hai tiến vào.

Ngoại trừ bà xã anh, còn có cô gái nào có năng lực như vậy?

Tiểu Huân, em vì cái gì không chịu nhận anh vậy?

Xem ra muốn chờ cô tự mình thừa nhận quả thực là không có vợ dài dài……

“Nhưng…… Anh cũng bị thương.” Hạ Úc Huân nhìn cánh tay và cẳng chân anh cũng đang tràn ra máu đỏ tươi.

Lãnh Tư Thần tự giễu mà than nhẹ một tiếng:“Anh còn tưởng rằng…… Ngoại trừ con trai, em cái gì đều nhìn không thấy……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.