Chương trước
Chương sau
“A? Hiểu biết tôi như vậy! Cô xác định cô gái tôi coi trọng tốt như vậy sao? Trên thực tế, cô gái tôi thích kia, không chỉ có xảo trá tai quái, hơn nữa còn xúc động tùy hứng, càng thêm máu lạnh tàn nhẫn!” Lãnh Tư Thần ý vị thâm trường mà nói.

Fuck!

Lãnh Tư Thần vừa dứt lời, ngọn lửa trong lòng Hạ Úc Huân tức khắc cọ cọ cọ mà dâng lên.

Người đàn ông đáng chết đáng chết đáng chết!

Tôi xảo trá tai quái? Tôi xúc động tùy hứng? Tôi máu lạnh tàn nhẫn? Đầu anh mới bị ván cửa kẹp sao!

Nghĩ đến đây, Hạ Úc Huân bỗng nhiên tỉnh ngộ, ảo não mà nhíu nhíu mày, thật là tức giận đến mức hồ đồ, cô đây là đang làm gì, vì cái gì phải dò số chỗ ngồi, anh lại không có nói người kia là mình!

“Vậy ngài rốt cuộc muốn như thế nào?” Cô gằn từng chữ một hỏi, ngữ khí rõ ràng có chút không kiên nhẫn.

Cho dù chết, cũng để cô chết thoải mái đi!

Lãnh Tư Thần đại khái là ngồi lâu có chút không thoải mái, muốn hoạt động thân thể một chút, kết quả lại không cẩn thận khẽ động vào miệng vết thương, đau đến mồ hôi lạnh ròng ròng.

“BOSS, anh không sao chứ!” Lương Khiêm vẫn luôn đang giả điêu khắc vội vàng từ trong đống thuốc tìm ra một lọ, nói: “Cái này là thuốc giảm đau!”

Lãnh Tư Thần mày cau chặt, vô cùng ghét bỏ, nói: “Lấy ra.”

Nhớ tới BOSS ngay cả gắp đạn cũng không chịu dùng thuốc gây tê, sao có thể uống thuốc giảm đau, Lương Khiêm ngượng ngùng mà đem thuốc bỏ lại.

Ai, làm ơn đi lão đại à, trước kia anh có “Thuốc giảm đau” chuyên dùng, hiện tại không có loại phúc lợi này, người muốn học cũng phải xem xét thời thế.

Cho dù lão đại đnag muốn đề cập chuyện liên quan đến chị dâu khi hoàn toàn không ở trình độ chỉ số thông minh bình thường.

Lãnh Tư Thần lúc này một thân bị thương, tuy rằng anh một bộ lạnh nhạt khắt nghiệt dấu đi vẻ mặt đau đớn, nhưng anh cẫn sẽ biết đau.

Đã từng, chỉ cần anh hơi chau mày cô liền sẽ hoảng loạn không thôi……

Bản năng như vậy đã dung nhập huyết nhục cô, cho dù trải qua 5 năm cũng vẫn còn sót lại trong cơ thể, ảnh hưởng tâm trạng cô.

Móng tay Hạ Úc Huân khảm vào da thịt lòng bàn tay, nói với bản thân, đừng nhìn anh, không thể mềm lòng!

Lãnh Tư Thần trơ mắt nhìn cô gái trước mắt đối với sức khỏe của mình hoàn toàn thờ ơ, một lòng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết mọi việc rồi rời đi, đột nhiên cảm thấy trên người một chút đều không đau.

Bởi vì, có một nơi nhìn không thấy, so với đau đớn trên người còn hơn trăm ngàn lần.

“Tôi muốn trước khi vết thương của tôi tốt hơn, 24 giờ một tấc cũng không rời mà làm hộ lý đặc biệt của tôi.” Lãnh Tư Thần đưa ra yêu cầu cuối cùng.

Hiện tại việc cấp bách là phải có thời gian không gian tiếp cận cô, vì thế anh sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào.

Hạ Úc Huân vừa nghe lập tức kích động nói: “Cái gì? Làm hộ lý đặc biệt cho anh!”

“Cô có ý kiến?” Cô đó là phản ứng gì? Anh đều đã như vậy, cô ngay cả một chút đau lòng đều không có, còn một bộ tránh còn không kịp.

“Tôi…… Tôi chỉ là cảm thấy không cần thiết…… Bệnh viện không phải có hộ sĩ sao? Hoặc là tôi giúp ngài mời hộ sĩ cũng được! Tôi còn có công việc phải làm, khẳng định không có nhiều thời giờ như vậy, càng không thể 24 giờ chiếu cố anh, quan trọng nhất chính là tôi không phải hộ sĩ chuyên nghiệp, thật sự là sợ ngược lại tăng thêm phiền toái cho anh.” Vừa rồi đối mặt với đủ loại tra hỏi của Lãnh Tư Thần, cô đều bình tĩnh, nhưng tưởng tượng đến phải cùng anh sớm chiều ở chung, cô đều sắp rối loạn trận tuyến.

Lãnh Tư Thần nghe vậy giận quá hóa cười, nói: “Cô có công việc phải làm? Cô có công viêc quan trọng gì phải làm? Công việc của cô quan trọng hơn công việc của tôi sao? Cô không có thời gian! Cô biết thời gian của tôi có bao nhiêu quý giá? Một giây đồng hồ của tôi chính là mấy ngàn vạn cả trăm triệu! Để cô làm hộ sĩ cho tôi rất ủy khuất cô sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.