Chương trước
Chương sau
Hạ Úc Huân nằm trên xích đu, vừa phe phẩy cây quạt, vừa nhìn bầu trời đầy sao, không chút để ý nói: “A.”

“Mặt khác…… Tập đoàn Thiên Úc hình như có ý đồ thu mua Hạnh Hoa Thôn này.”

Tần Mộng Oanh vừa dứt lời, Hạ Úc Huân vốn dĩ bình tĩnh không gợn sóng mày hơi nhăn lại, sắc mặt trầm trầm, thật lâu mới mở miệng nói: “Hẳn là không có việc gì, mảnh đất này là Nam Cung Lâm phái người mua, không dễ dàng bị mua mất như vậy.”

Tần Mộng Oanh cẩn thận quan sát nửa ngày, thấy cô thần sắc trước sau vẫn như bình thường, lúc này mới yên lòng.

-

Sau khi biết được chuyện Lãnh Tư Thần cùng Cung Hiền Anh, Âu Minh Hiên tìm tới cửa trước tiên.

“A, Lãnh Tư Thần, tôi thật là đã đánh giá cao anh rồi, không thể tin nổi anh cư nhiên còn từ bỏ sớm hơn cả tôi!” Âu Minh Hiên vẻ mặt trào phúng cùng khinh thường.

“Nói như vậy, cậu từ bỏ?” Lãnh Tư Thần nhướng mày.

Âu Minh Hiên sắc mặt cứng đờ, đáp: “Anh tưởng tôi ngốc sao? Tiếp tục làm vật hy sinh giữa các người!”

Trên thực tế, anh 5 năm trước đã từ bỏ rồi.

Lãnh Tư Thần không chút để ý đến ngữ khí khinh thường của Âu Minh Hiên, mà ý vị thâm trường hỏi một câu: “Bởi vì Tần Mộng Oanh?”

Nhắc tới Tần Mộng Oanh, Âu Minh Hiên lập tức nghiến răng nghiến lợi, nói: “Cái cô gái đáng chết kia, cư nhiên gạt tôi lâu như vậy!”

Lãnh Tư Thần nhướng mày, ánh mắt dò hỏi.

“Lạc Lạc là con gái tôi!” Âu Minh Hiên gằn từng chữ một nói.

Lãnh Tư Thần nghe vậy vẻ mặt cũng không có gì ngoài ý muốn, ngược lại dùng vẻ mặt “Là người ngoài đều có thể nhìn ra cô bé là con gái cậu, chỉ có cậu tên ngốc này không biết” nhìn anh.

“Điều này rất dễ nhìn ra. Bất quá, cậu làm sao mà biết được?” Lãnh Tư Thần hỏi. Một bộ “Cậu cái tên đầu gỗ này làm sao mà biết được”.

“Tôi…… Tôi sớm đã có điểm hoài nghi, chỉ là không dám truy đến cùng, sau đó tôi cầm tóc Lạc Lạc lén đi làm giám định ADN, xác định Lạc Lạc là con gái tôi, đáng chết, ngay cả mẹ tôi đều biết việc này, cùng nhau gạt tôi, tôi cư nhiên là người biết cuối cùng! Chờ đến lúc tôi biết mọi việc chạy đi tìm cô ấy, cô ấy lại như bốc hơi khỏi nhân gian rồi……” Âu Minh Hiên ảo não mà chống hai tay trên cửa sổ sát đất, thật sâu chôn đầu.

Có phải vì ngày đó đối với cô nói ra những lời thật quá đáng? Cho nên mới làm cô thương tâm mà rời đi?

Nhưng, cô gái đáng chết kia, vì cái gì cô không nói cho anh biết? Cảm xúc lại che dấu hoàn hảo đến thế……

Ánh mắt Lãnh Tư Thần hơi đổi, trong lòng xác định một sự việc, thực tốt, anh bớt đi một tình địch.

“Mẹ tôi nói tôi một ngày tìm không thấy Mộng Oanh cùng Lạc Lạc bà sẽ một ngày không nhận tôi.” Âu Minh Hiên bực bội mà gãi gãi đầu.

Lãnh Tư Thần hơi khép hai mắt lại, lẩm bẩm nói, “Có vài thứ, mọi người có thể dễ dàng phá hủy, mà khi muốn cứu lại, lại cần trả giá gấp trăm lần thậm chí hơn một ngàn lần, mà mọi thứ này, đều phải tự tìm……”

Âu Minh Hiên ngoài ý muốn nhìn Lãnh Tư Thần nói ra những lời lừa tình như vậy, khó có được tỏ vẻ tán đồng.

Lúc này, “Thịch thịch thịch” tiếng gõ cửa vang lên.

Lương Khiêm sắc mặt ngưng trọng mà đi đến, cùng Lãnh Tư Thần hội báo: “BOSS, mảnh đất phía nam không dễ xử lý lắm.”

“Làm sao vậy?”

“Miếng đất kia là của Nam Cung Lâm, e là rất khó thu phục.” Lương Khiêm khó xử nói.

Lãnh Tư Thần không có để ý nhiều, nói: “Đưa ra giá cao là được.”

Nam Cung Lâm là một thương nhân, mọi thứ đều dùng ích lợi nói chuyện, chưa bao giờ đem tình cảm cá nhân vào chuyện kinh doanh, cho nên bất quá là vấn đề tiền.

Lương Khiêm dự đoán được Lãnh Tư Thần sẽ nói như vậy, giải thích nói: “Nhưng, bên kia xác định rõ miếng đất này sẽ không bán.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.