Chương trước
Chương sau
Hạ Úc Huân nâng cổ tay gầy ốm của mình lên, ngón tay lần mò tìm kiếm, sau đó đem cổ tay đặt ở bên môi……

Tiếp theo, nhắm ngay vị trí động mạch chủ, không chút do dự cắn mạnh một cái……

Máu tươi trong nháy mắt trào ra……

Nhiễm hồng môi cô, cũng nhiễm hồng một bồn nước ấm áp……

Lãnh Tư Thần, anh cướp mọi thứ của tôi, ít nhất mạng sống của tôi, tự tôi làm chủ.

Lãnh Tư Thần, anh không cần xin lỗi, không cần sám hối, bởi vì, không phải anh sai.

Mọi thứ đều là tôi sai……

Là tôi sai……

Kỳ thật đã từng có rất nhiều cơ hội, tôi đều vì mềm lòng mà bỏ lỡ.

Nếu tôi nhanh chóng quyết định sớm một chút rời đi, ba ba vẫn còn ở Hàn Quốc, căn bản sẽ không chết.

Nếu năm đó tôi không trèo qua bức tường kia, tôi liền sẽ không quen biết anh.

Nếu tôi chưa từng yêu anh, hiện tại còn ở với ba ba cùng nhau sống cuộc sống vui vẻ.

Ông ấy vì bảo hộ tôi cho nên mới chết.

Ba ba đã từng nói, ông ấy sẽ cả đời bảo hộ tôi.

Mà hiện tại, ông ấy vĩnh viễn cũng không có cách nào tiếp tục bảo hộ tôi.

Hiện tại, tôi rốt cuộc…… Hai bàn tay trắng……

Lãnh Tư Thần, tạm biệt……

Không bao giờ gặp lại……

……

Hạ Úc Huân ngay từ đầu còn có thể cảm giác được máu từng đợt từng đợt trào ra, đến sau ý thức càng ngày càng mơ hồ, thẳng đến khi dần dần hôn mê……

Giữa mông lung, cô tựa hồ nghe tiếng thét chói tai của bảo mẫu kia, sau đó lại là hỗn độn tiếng bước chân……

Tiếp theo, cô cảm giác có người đem cô ôm lên.

Cô không biết người kia là ai, chỉ là hơi thở xa lạ khiến cô không thoải mái.

“Vì cái gì cô ấy lại biến thành như vậy? Các người muốn dùng một người chết để tống cổ ta?” Renault lớn tiếng giận dữ hét.

“Renault, ngươi muốn liền đi, không cần liền lập tức cút đi.” Uất Trì Phi tức giận mà nói, vẻ mặt bực bội không thôi.

Nhìn thấy Hạ Úc Huân tự sát, đặc biệt là trên tay nàng miệng vết thương không đồng đều, còn có khóe miệng cô nhiễm máu, vừa nhìn liền biết bởi vì không có công cụ cho nên tự mình tàn nhẫn cắn ra, đây hẳn có bao nhiêu đau đớn a!

Hắn một người đàn ông thấy một màn như vậy đều bị dọa sợ rồi, nếu không phải dưới sức ép của các anh em, hắn cơ hồ đã không đành lòng cứ như vậy đem Hạ Úc Huân giao ra.

Hắn không nghĩ tới lão Tam nhất thời xúc động thế nhưng lại hại ba Hạ Úc Huân.

Cho dù hắn đời này tàn nhẫn độc ác, giết người vô số, nhưng đối mặt với Hạ Úc Huân, hắn vẫn là mềm lòng, hắn căn bản không hạ thủ được, một khắc cuối cùng hắn thậm chí nhắc nhở cô, cuối cùng còn lao ra tìm bọn người lão Tam, nhưng không nghĩ tới chờ lúc hắn đuổi tới, mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi.

Nhưng hiện tại, hắn lại không thể để cô lưu lại, lỡ như cô biết chuyện này là bọn họ làm, nhất định sẽ trả thù.

Cô một tiểu nha đầu cũng không đủ gây sợ hãi, đáng sợ chính là lực ảnh hưởng của cô với lão đại.

Vừa không tàn nhẫn giết cô, lại không thể để cô lại, vậy đành phải đem cô đưa đi thật xa.

Renault nguyền rủa một tiếng ôm Hạ Úc Huân lên xe, nói: “Yên tâm, ta sẽ tuân thủ hứa hẹn, giữ bí mật, cũng sẽ không tìm Dạ Lang gây phiền toái.”

“Khoan đã, ngươi phải cam đoan đời này tuyệt đối không thể để cô lại xuất hiện trước mặt Lãnh Tư Thần!” Uất Trì Phi không yên tâm mà dặn dò nói.

Renault cười lạnh liếc hắn một cái, đáp:“Ngươi cho ta là kẻ ngu ngốc sao? Ngươi không nói ta cũng sẽ làm như vậy.”

Nhìn Renault ôm cô gái kia rời đi, Uất Trì Phi cầm lòng không được mà đuổi theo vài bước, nội tâm kịch liệt mà đấu tranh.

Cuối cùng, hắn vẫn là gắt gao nắm chặt nắm đấm ngừng bước, trơ mắt nhìn chiếc xe đi mất……

Mọi thứ đều kết thúc……

Chỉ mong mọi thứ đều kết thúc……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.