Chương trước
Chương sau
“Thiên Ngưng!” Lãnh Tư Thần đè nén thanh âm hô một tiếng, “…… Thả cô ấy ra!”

Anh tin tưởng với thân thủ của Hạ Úc Huân, hẳn là còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian.

Mà người của anh rất nhanh sẽ tới rồi, lúc này tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.

Anh thậm chí hoài nghi đây là tuổng kịch Bạch Thiên Ngưng tự đạo tự diễn, là cô cố ý dùng thủ đoạn để thử anh.

Sau khi Lãnh Tư Thần gọi tên mình, tim Bạch Thiên Ngưng cuồng nhiệt mà nhảy lên, đáp: “Tư Thần……”

Cùng lúc đó, cặp con ngươi màu xanh biếc trong bóng tối cũng chớp động lóe ra tia nhìn hưng phấn.

Lãnh Tư Thần, cậu sẽ vì lựa chọn này mà trả giá thật nhiều!

Hụt chân, tim Hạ Úc Huân từ đám mây rớt xuống dưới, một mảnh dập nát, sau đó bị hung hăng dẫm thành bụi phấn……

A, Hạ Úc Huân, như thế nào?

Hiện tại, mày hết hy vọng chưa?

Cô thần sắc mê man, nhìn Bạch Thiên Ngưng đang nhìn cô, trong mắt tràn ngập thắng lợi vui sướng.

Cô lại nhìn về phía Lãnh Tư Thần, nhưng, anh không có nhìn mình, chỉ lập tức đi về phía Bạch Thiên Ngưng, trong mắt, trong lòng, chỉ có cô ấy.

Bạch Thiên Ngưng vui sướng mà ôm chặt Lãnh Tư Thần, hôn môi anh, đem đồ vật trong tay giao cho anh, nói:“Tư Thần, em liền biết anh sẽ đến cứu em! Đây là kinh hỉ em dành cho anh!”

Con ngươi xanh biếc kia tiết lộ sự khinh thường, người phụ nữ ngu xuẩn, cư nhiên thiếu kiên nhẫn như vậy, cô cũng sẽ vì xúc động của cô mà trả giá thật nhiều.

Trận đánh cuộc này, chỉ có ta, là người duy nhất thắng.

Sức lữ toàn thân Hạ Úc Huân trong phút chốc bị rút cạn, dần dần từ bỏ phản kháng……

“Cẩn thận ——” Lãnh phu nhân kinh hô một tiếng.

Khoảnh khắc Hạ Úc Huân tạm dừng động tác, người đàn ông kia nhất thời không tra, vẫn không dừng, một chân đá trúng bụng cô.

Một chân kia cũng không đá vào chỗ hiểm, nhưng dưới bụng Hạ Úc Huân lại từng trận từng trận đau đớn xuyên tim.

Cô nhíu mày chặt che bụng lại, bỗng nhiên cảm giác giữa hai đùi có chất lỏng dính nhớp chảy xuôi xuống dưới, cảm giác hoảng sợ tràn đầy mỗi một tấc da thịt cô……

“Ai nha! Cô…… Cô chảy máu…… Thật nhiều huyết……” Lãnh phu nhân đỡ thân thể Hạ Úc Huân đang xụi lơ xuống, nhìn dưới thân cô không ngừng trào ra máu, hoảng sợ đến hoang mang lo sợ.

“Mau tới! Gọi xe cứu thương, gọi xe cứu thương a! Cô bé, đừng sợ, đừng sợ, bác sĩ một lát liền tới……”

“Mẹ…… Mẹ ơi…… Con đau quá…… Bụng đau quá……” Hạ Úc Huân thần trí mơ hồ, vẻ mặt ủy khuất mà nhìn người phụ nữ đem cô ôm vào lòng.

“Không có việc gì, không có việc gì…… Cô bé, nhịn một chút……” Lãnh phu nhân toàn thân run rẩy an ủi. Nhìn Hạ Úc Huân đổ máu không ngừng, dự cảm có điềm xấu trong lòng càng ngày càng dày đặc. Cô hẳn không phải là……

“Mẹ…… Tiểu Huân sẽ kiên cường, mẹ người đừng khóc…… Con không đau, thật sự không đau……” Cô nỗ lực mỉm cười một cái, sau đó hoàn toàn mất đi tri giác.

……

……

Bệnh viện Nhân Đức.

“Lão đại, đừng nóng vội, chị dâu sẽ không có việc gì!” Lương Khiêm mồ hôi đầy đầu mà đi theo sau Lãnh Tư Thần.

Anh trơ mắt nhìn Hạ Úc Huân máu đầy người được một đám bác sĩ vây quanh đẩy mạnh vào phòng cấp cứu, anh sao có thể không vội!

“Lão đại, thực xin lỗi, chúng tôi đến chậm!” Hướng Viễn ảo não không thôi, nếu cậu nhanh một chút, nhanh hơn một chút sẽ không phát sinh chuyện như vậy.

“Bác sĩ…… Bác sĩ a! Vừa rồi cô bé đưa vào thế nào rồi?” Lãnh phu nhân vội vàng lại gần hỏi.

Trang điểm tinh xảo của bà tất cả đều phai nhạt, quần áo cũng đầy dơ bẩn, thoạt nhìn chật vật bất kham, thế cho nên bác sĩ thiếu chút nữa không nhận ra thân phận của bà.

“Phu nhân, ngài đừng lo lắng, tôi đây liền địch thân xuất chuẩn!” Trần viện trưởng vội vội vàng vàng nói xong liền theo vào phòng cấp cứu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.