Chương trước
Chương sau
Chờ lúc Hạ Úc Huân tỉnh lại phát hiện chính mình đang ở một gara bỏ hoang, tứ chi bị cột chặt.

Cách đó không xa truyền đến thanh âm người nói chuyện, Hạ Úc Huân lập tức ngừng thở nghe bọn họ nói cái gì.

“Sao lại hơn một người?”

“Nha đầu chết tiệt kia muốn gọi điện thoại báo nguy, ai biết cô ta có nhìn thấy chúng ta hay không, cho nên liền cùng mang về tới!”

“Phiền toái! Sao lại không cẩn thận như vậy!”

“Ta cũng không muốn tốt sao? Thật là xui xẻo!”

“Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”

“Trước đóng lại rồi nói!”

……

Hạ Úc Huân nghe xong hiểu rõ chân tướng sự việc, trong lòng không khỏi một trận kêu oan.

Cô đây là tạo nghiệt gì a, quả thực nằm cũng trúng đạn, cô căn bản cái gì đều không có nhìn thấy được không?

Đang oán giận, cô đột nhiên nghe được bên cạnh có tiếng người rên rỉ.

Cô hoảng sợ, xoay người qua nhìn, thế nhưng phát hiện bên cạnh có bao tải, người bên trong tựa hồ đang thống khổ mà giãy giụa.

Xem ra đây là người mà những người đó thực sự muốn bắt cóc.

Hạ Úc Huân bị trói tay ở sau người linh hoạt mà vặn vẹo một chút, ba phút sau, thành công cởi được dây thừng, sau đó chạy tới mở bao tải ra.

Lúc thấy rõ người bên trong, Hạ Úc Huân trực tiếp cả kinh ngây ngẩn cả người, “Sao lại…… Sao lại là bà……”

“Ô…… Ô ô ô……”

Hạ Úc Huân sững sờ thoảng qua, vội vàng lấy miếng vải bịt miệng bà ra, hỏi: “Lãnh phu nhân? Sao bà lại ở chỗ này?”

Lãnh phu nhân trừng mắt nhìn Hạ Úc Huân một cái, tức giận nói: “Tôi sao biết được?”

Hạ Úc Huân bĩu môi, bị bắt cóc mà còn kiêu ngạo như vậy.

Lãnh phu nhân vừa rồi cũng nghe được lời người canh giữ bên ngoài nói, biết Hạ Úc Huân là bị bà liên lụy bắt tới, cũng không nói thêm gì. Chỉ là việc này không khỏi cũng quá trùng hợp đi? Vốn dĩ bị bắt cóc đã đủ xui xẻo, hiện tại còn cùng nha đầu này ở chung một phòng……

Hạ Úc Huân vừa đánh giá đường nhỏ xem có thể chạy trốn hay không, vừa miên man suy nghĩ.

Đây là nỗi khổ của nhà có tiền, ba ngày hai bữa liền có người bị bắt cóc, một lần là Bạch Thiên Ngưng, lần này lại là Lãnh phu nhân.

A! Không đúng a! Bọn họ bắt cóc Lãnh phu nhân là vì uy hiếp ai? Hẳn không phải là Tư Thần đi!

Lúc này, cô đột nhiên nghe được Lãnh phu nhân đang nôn nóng mà lẩm bẩm nói: “Không biết Thiên Ngưng có trốn thoát được hay không……”

Bạch Thiên Ngưng?

Chẳng lẽ Lãnh phu nhân cùng Bạch Thiên Ngưng là cùng nhau gặp bọn bắt cóc?

Nhưng Lãnh phu nhân bị bắt được, Bạch Thiên Ngưng chạy thoát được?

-

Giờ phút này, Bạch Thiên Ngưng đang tức giận đến sôi máu mà hướng người bên kia điện thoại rống giận: “Một đám phế vật, các người bắt sai người!”

Đám ngu ngốc này, vốn dĩ muốn nhân cơ hội lần này có thể ở trước mặt Lãnh phu nhân biểu hiện một phen, xuất hiện cứu bà, kết quả chính mình bị những người đó trói đi.

Nào biết đâu rằng ánh sáng quá mờ, đám người kia không thấy rõ ai là ai, trói sai người rồi.

Nhìn đám ngu ngốc kia trói Lãnh phu nhân đi, cô thật là dở khóc dở cười.

Sau khi nhận được điện thoại của Bạch Thiên Ngưng, người ngoài cửa lập tức tiến lên xem xét.

Quả nhiên, người trong bao tải kia căn bản không phải Bạch Thiên Ngưng.

Vì thế, Hạ Úc Huân đang tìm kiếm đường chạy trốn còn chưa kịp chạy trốn, đã bị bọn chúng trói lại càng thêm chặt.

“Này! Đại ca, đừng đi a! Tôi vô tội!” Hạ Úc Huân hô.

“Trước khi chúng tôi lấy được tiền, ai cũng không được đi, tôi sao biết cô có thể đi mật báo hay không!”

“Làm ơn, tôi cùng người này lại không quen biết, vô duyên vô cớ, sao có thể đi mật báo chứ?” Hạ Úc Huân cực lực khuyên.

Nào biết, những người đó căn bản không thả cô, trực tiếp đem bọn họ nhốt lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.