Chương trước
Chương sau
Cô gái nhỏ này, tính tình thật là phát triển rồi!

Lãnh Tư Thần đặt tay ở bên hông cô bỗng nhiên siết chặt, dần dần tới gần, môi cơ hồ sắp dán lên cô, con ngươi thâm thúy tràn đầy mị hoặc cùng cảnh cáo, nói: “Vậy…… Ngày nào em chịu không nổi? Hửm?”

Nói chuyện thì nói được rồi, cố tình tay anh đặt ở bụng cô cũng bắt đầu càng lúc càng không an phận.

Hạ Úc Huân liều mạng muốn rúc rúc rúc vào trong, tim đập càng lúc càng nhanh, cuối cùng thật sự chịu không nổi, cắn răng một cái, vừa nhắm mắt, buồn bực nói, “Em em em…… Em sao biết ngày nào đó nhịn không được!”

Lãnh Tư Thần cười nhẹ một tiếng, con ngươi sắc bén bỗng trở nên nhu hòa, nhẹ mút môi cô, nói: “Ngoan!”

“……” Hạ Úc Huân đã ảo não đến sắp chết mất.

Sử dụng danh ngôn của Âu Minh Hiên: Xem cô không có tiền đồ kìa! Đáng đời cô bị anh ta ăn đến gắt gao.

-

Sáng hôm sau.

Lãnh Tư Thần gọi cô rời giường, thay cô chuẩn bị bữa sáng, đưa cô về nhà, cùng cô ở cửa hôn tạm biệt.

Anh vừa muốn rời đi, Hạ Úc Huân không nỡ mà nắm góc áo anh, nói: “A Thần, chúng ta hiện tại liền tính là chính thức kết giao sao?”

Lãnh Tư Thần nhìn cô, nói: “Chúng ta đều quen biết lâu như vậy, quá trình kết giao, kỳ thật hoàn toàn có thể lược bỏ.”

“Không cần! Như vậy sao được? Vậy không giống nhau!” Hạ Úc Huân lập tức kháng nghị, cô vẫn chưa từng yêu đương đâu a! Sao lại có thể lược bỏ quá trình quan trọng như vậy.

“Nếu em muốn, anh sẽ phối hợp.” Câu nói ý ngoài lời kia của anh kỳ thật là anh càng hy vọng trực tiếp kết hôn, nhưng thực hiển nhiên người nào đó hẳn là không nghe ra.

Hạ Úc Huân thấp thỏm hỏi: “Chúng ta cũng có thể giống những người khác sao? Em có thể mời anh đi xem phim, mời anh đi công viên giải trí, mời anh ăn cơm sao? Em tặng hoa cho anh, anh sẽ nhận sao?”

“Những việc này, hẳn là để anh làm.” Lãnh Tư Thần dở khóc dở cười mà sờ sờ đầu cô, đứa ngốc này.

Hạ Úc Huân một bộ không tin, anh chính là Lãnh Tư Thần, sao có thể sẽ làm ra loại chuyện này?

Nhưng, cho dù anh chỉ là nói như vậy mà thôi, cô cũng đã thỏa mãn.

“A Thần, em cảm thấy thật hạnh phúc a! Nhưng, hạnh phúc như vậy làm em thực bất an, thật giống như là vụng trộm, không có cảm giác thân thuộc.”

Cô ôm eo anh, không dám buông ra, buổi sáng tỉnh lại, thậm chí không dám mở to mắt.

Cứ như vậy thật cẩn thận, như đi trên hạnh phúc băng mỏng.

Lãnh Tư Thần hôn môi cô, nhẹ giọng nói, “Không phải vụng trộm, mà là…… Người về nguyên chủ.”

Vòng đi vòng lại một vòng lớn, bọn họ vẫn vòng trở về chỗ cũ, tìm được lẫn nhau rồi.

Người về nguyên chủ……

Bốn chữ đầy kỷ niệm năm xưa, Hạ Úc Huân cả người đều say.

Lãnh Tư Thần người này không lên tiếng thì thôi, lên tiếng liền khiến người khác kinh hoảng, nói lời âu yếm quả thực là nghịch thiên a!

“Nhưng, chúng ta…… Thật sự có thể chứ?”

Con đường phía trước nhiều trở ngại như vậy, cô nhìn không ra con đường tương lai ở nơi nào.

“Lời này không giống với cá tính em, đổi câu khác!” Lãnh Tư Thần bất mãn nói.

Hạ Úc Huân ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười sáng lạn, nói: “Chúng ta nhất định có thể.”

“Lúc này mới đúng.”

-

Trở lại tinh võ quán.

“Pudding, hư!”

Hạ Úc Huân bế chó con đang vẫy đuôi đắc ý, rón ra rón rén mà đi vào trong phòng, kết quả phát hiện trong phòng cư nhiên không có người.

“Ba! Ba ơi?”

Hả? Như thế nào lại không có ai?

Ba cư nhiên trắng đêm không về!

Ưm, mẹ đã qua đời nhiều năm như vậy, ba hiển nhiên tịch mịch cũng là bình thường!

Phi phi phi! Hạ Úc Huân, mày loạn tưởng cái gì vậy!

Hạ Úc Huân đang miên man suy nghĩ, Hạ Mạt Lâm vừa vặn từ ngoài phòng trở về.

“Ba! Người đã về rồi!” Hạ Úc Huân lập tức đón đi lên.

“Con, con lại đây, ba có lời muốn nói với con.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.