Chương trước
Chương sau
Đối diện ngoài cửa quán bar, hai người đàn ông dây dưa ở bên nhau, trong đó một người rõ ràng chính là Âu Minh Hiên mấy ngày không gặp.

Chỉ thấy Âu Minh Hiên đang đỡ một người đàn ông từ quán bar đi ra, người đàn ông yếu ớt vô lực mà dính chặt vào người anh, giãy giụa không chịu cùng anh đi, Âu Minh Hiên thần sắc phẫn nộ, không biết quát cái gì đó, sau đó đỡ anh vào trong xe.

Tuy rằng nhìn không rõ diện mạo người đàn ông kia, nhưng vừa thấy dáng người nhỏ bé yếu ớt kia liền biết độ dẻo dai nhất định là rất tốt, tuyệt đối đủ giày vò vài loại tư thế cả đêm với Âu Minh Hiên.

Cầm thú a cầm thú!

Sôi trào a sôi trào! Hạ Úc Huân thiêu đốt.

Không nghĩ tới thời khắc nhàm chán như vậy cư nhiên có thể nhìn thấy hình ảnh khiến người ta hưng phấn xịt máu mũi như vậy.

Hạ Úc Huân đột nhiên liền cảm thấy hình tượng của bản thân cũng chói chang rực rỡ.

Lục Thanh Tùng không rõ vì cái gì trên mặt Hạ Úc Huân đột nhiên xuất hiện nụ cười đáng khinh như thế, cặp mắt nhỏ xuyên qua thấu kính thật dày đều có thể cảm giác được ánh sáng ác lang tản ra.

“Hạ tiểu thư! Hạ tiểu thư?”

“Ách…… Khụ khụ! Ngài tiếp tục nói!” Hạ Úc Huân lập tức đổi về lại dáng vẻ tiểu gia bích ngọc.

……

Lại qua nửa giờ, Lục Thanh Tùng cuối cùng diễn thuyết xong, Hạ Úc Huân dốc hết tâm huyết mà từ quán cà phê bò ra.

Lục Thanh Tùng muốn tiễn cô, Hạ Úc Huân vội vàng cự tuyệt để tự mình đi nhà ga ngồi xe, ở lại thêm một giây nữa thôi cũng là giày vò.

-

“Người đàn ông vừa rồi là ai?”

Hạ Úc Huân đang dọc theo đường phố chậm rãi lang thang, đột nhiên có một thanh âm rét lạnh từ sau lưng truyền đến, sợ tới mức cô suýt chút nữa bay sang ôm lấy cột điện.

“Học trưởng? Anh anh…… Anh muốn hù chết người a!”

Âu Minh Hiên đang ngồi trong xe, thong thả mà đi theo cô.

Hạ Úc Huân nhịn không được chửi thầm, chiếc xe này biến thành âm hồn sao? Như thế nào một chút tiếng động đều không có!

“Người đàn ông kia là ai?” Âu Minh Hiên lại hỏi một lần nữa.

“A? Người đàn ông nào? Vừa rồi cùng ta từ quán cà phê ra sao? Là đôi tượng xem mắt của tôi a!” Hạ Úc Huân rầu rĩ mà trả lời.

Đầu ngón tay Âu Minh Hiên kẹp một điếu thuốc, cánh tay đặt ngang ở cửa sổ, nói: “Lại bị buộc đi xem mắt?”

“Không có, tôi là cam tâm tình nguyện.” Hạ Úc Huân lẩm bẩm.

“Cam tâm tình nguyện?” Âu Minh Hiên cay mày.

“Uhm.” Hạ Úc Huân rầu rĩ gật đầu.

“Cô không phải đối với Lãnh Tư Thần phi quân không gả sao? Ngày đó buổi tối còn chơi đùa vui sướng? Nhanh như vậy liền có mới nới cũ?” Âu Minh Hiên trào phúng mà nhếch khóe miệng.

Trời biết lúc anh mua xong trà giải rượu cho tên tiểu tử kia, trở về vô tình nhìn thấy Hạ Úc Huân cùng một người đàn ông xa lạ cử chỉ thân mật, nói chuyện với nhau thật vui trong lòng anh có bao nhiêu bực tức.

Anh tức giận gần chết, cô lại còn vui vẻ thong dong.

Không chỉ một lần buộc bản thân rằng mặc kệ cô, mặc kệ cô! Đến cuối cùng vẫn không tiền đồ mà đi theo, càng không tiền đồ mà hỏi cô người đàn ông kia là ai…… Hỏi em gái ngươi a chứ hỏi!

Hạ Úc Huân tức khắc nắm hai đấm, trong lòng một trận co rút đau đớn, nhưng trên mặt lại không hiện một chút, khẽ cười nói: “Rất vui sướng, cảm ơn học trưởng quan tâm.”

“Cô……”

“Học trưởng, không chậm trễ anh làm việc, tôi đi trước! A, đúng rồi, cái WET của Mỹ kia hiệu quả tương đối tốt, có đủ các loại khẩu vị, có thể thử xem!” Hạ Úc Huân vừa dứt lời liền rất có dự kiến nhanh như chớp chạy xa.

“WET? Là cái gì?” Âu Minh Hiên không rõ nguyên do mà nguyền rủa một tiếng.

Phía sau xe truyền đến thanh âm mơ mơ màng màng của Nam Cung Mặc: “Ưm……WET là nhãn hiệu một loại thuốc bôi trơn thân thể người…… Chú muốn dùng sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.