"Bò —— bò lên giường anh!" Nguyễn Manh Manh nghe nói như thế, suýt chút nữa nhảy lên. "Làm sao có thể chứ? Chỉ là đổi phòng với em thôi mà..." Lệ Quân Ngự cực kỳ có kiên trì, giải thích (dụ dỗ): "Em suy nghĩ một chút, phòng sát vách anh là ai, ở đối diện anh là ai?" Trong nhà, phòng sát vách Lệ Quân Ngự là phòng ngủ tạm thời của Diêu Vũ Tình. Mà đối diện anh, lại là phòng ngủ của Nguyễn Manh Manh. Lệ Quân Ngự: "Tuy rằng đây chỉ là anh suy đoán, nhưng trời lạnh thay đổi thành một căn phòng đầy nắng như vậy, rõ ràng chính là thuận miệng lấy lý do." Phòng ở nhà họ Lệ, lúc thiết kế đã đặc biệt làm bố cục, hầu như đều có thể được ánh mặt trời chiếu vào. Lệ Quân Ngự: "Vì vậy anh suy đoán, bọn họ làm như thế, chỉ là muốn đuổi em đi. Mà một khi em không được ở chỗ cũ, xung quanh phòng anh, liền không còn những người khác." Tuy rằng Diêu Vũ Tình mang thai không tới ba tháng, là lúc cực kỳ không ổn định. Thế nhưng, nếu như thật sự đưa cô ta lên giường mình, đến lúc đó bà nội có thể đến diễn 'Bắt gian tại trận' một hồi. Như vậy, anh có muốn bỏ rơi, cũng không dễ dàng. "Anh nghĩ, bà nội tính toán chính là đưa Diêu Vũ Tình lên giường anh. Vừa nãy ở dưới lầu, anh cố ý thăm dò một câu —— từ phản ứng của bà xem ra, anh đoán đúng." Nguyễn Manh Manh vốn còn đứng bên rương hành lý, nghe được Lệ Quân Ngự nói, sắc mặt cô có hơi thay đổi. Tiếp đó, đầu óc căn bản không phản ứng kịp nữa, người cô đã lập tức nhảy đến bên cạnh Lệ Quân Ngự. Chủ động vòng lấy eo rắn chắc mạnh mẽ của anh, ôm chặt lấy anh. "Anh anh anh anh... Anh tuyệt đối không thể để cho cô ta bò lên giường nha! Em đã nói với anh, anh... Anh là người của em, anh phải kiên định, có trinh tiết —— tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể bị người phụ nữ kia câu dẫn!" Đây là bánh quy có giá trị cao của riêng cô nha, bản thân cô đều còn không cam lòng ăn đây, làm sao có thể để những phụ nữ khác nhanh chân đến trước! Vừa hẹn hò với Lệ Quân Ngự, đây là lần đầu tiên làm Nguyễn Manh Manh rõ ràng nổi lên một luồng cảm giác nguy hiểm. Tuy rằng bạo quân nhà cô có tính khí lạnh lẽo, xấu tính, độc miệng —— nhưng, anh đẹp trai nha! Một bạo quân đẹp trai, tốt như vậy, Nguyễn Manh Manh mới không nỡ chắp tay dâng anh cho người. "Vì vậy, anh ngủ một mình là vấn đề rất nguy hiểm." Lệ Quân Ngự thuận lợi vây quanh eo nhỏ của Nguyễn Manh Manh, nhìn xem mắt hạnh ướt nhẹp của cô trầm thấp dụ dỗ. "Lỡ như bà nội cho người phụ nữ kia chìa khoá, để cô ta nửa đêm đi vào, mà anh lại ngủ..." "Không, không được! đêm nay em liền chuyển tới ngủ với anh —— anh yên tâm, anh ngủ trên giường em ngủ trên sô pha, em bảo đảm bảo vệ anh cẩn thận!" Nguyễn Manh Manh không chút nghĩ ngợi, ôm lấy Lệ Quân Ngự liền dụi trong lòng anh. Bạo quân đại nhân là của cô, dù cho bình thường ghét bỏ như thế nào đi nữa, thời điểm như thế này cũng không thể để cho người khác hưởng. Nhìn mặt mèo con kiên quyết lại hơi đỏ lên, ngón tay thon dài của Lệ Quân Ngự nhéo nhéo khuôn mặt của cô, thở dài: "Được rồi... Nếu như vậy, vậy chỉ có thể nghe lời em." * Ngay lúc Lệ Quân Ngự dụ dỗ mèo con, trong phòng ăn dưới lầu, sau khi trấn an Diêu Vũ Tình làm cho cô ta tiếp tục dùng cơm. Lúc này bà Lệ mới cùng má Vương đi tới một bên. Bà xoa xoa mi tâm, uể oải nói: "Má Vương... Bà nói làm sao bây giờ? đứa bé Quân Ngự kia lại liếc mắt liền thấy rõ mục đích của tôi... Ai, khuôn mặt già nua này của tôi, tôi, tôi thực sự là..." Thân là bà nội, bà tự tay thiết kế, để Diêu Vũ Tình bò lên giường của Quân Ngự. Tuy rằng tất cả còn chưa xảy ra, chỉ là đang trong chuẩn bị, nhưng bị cháu trai lớn của mình vạch trần trước mặt mọi người, chuyện này thực sự là làm bà Lệ cảm thấy mất mặt. Cả khuôn mặt già nua này, đều không biết giấu vào đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]