Trong phòng ăn, Diêu Vũ Tình bọc một bộ áo lông, đang ngoan ngoãn hiểu chuyện ngồi bên cạnh bà. Cô ta khẽ cười nói: "... Kỳ thực từ nhỏ con đã sợ lạnh, loại khí trời này người khác cảm thấy không tồi, con lại bị lạnh chân tay cả người. Ngày hôm nay chỉ là nói ra một câu, bà nội liền cho người đưa nhiều quần áo lại đây như vậy, tất cả đều là nhờ vào sự quan tâm chăm sóc của bà nội." Bà Lệ vỗ vỗ tay Diêu Vũ Tình, thương tiếc nói: "Con bé ngốc, con mang thai chắt quý mập mạp của bà, bà nội không thương con thì thương ai." "Dạ, con biết bà nội thương... Chỉ là..." Diêu Vũ Tình nói đến đây, bỗng nhiên cong khóe môi cười khổ một cái. Trong viền mắt bỗng nhiên có nước mắt đảo quanh. Dáng dấp kia, vừa nhìn chính là bị ủy khuất. Bà Lệ ngay lập tức liền trầm mặt xuống, kéo lấy cô ta: "Ôi đứa trẻ, mang thai cũng không thể khóc, sẽ làm con mắt khóc xấu... Còn có bảo bảo trong bụng con này, cũng sẽ bị ảnh hưởng. Ngoan, đến đến lau nước mắt một chút, đừng khóc... Bị ủy khuất gì nói với bà nội, bà nội giúp con trút giận." "Cũng không có gì..." Tiếng nói của cô ta oa oa: "... Có điều chính là buổi trưa hôm nay, con theo bà nội dặn dò dẫn người đi tới phòng của Nguyễn tiểu thư đo đạc. Ai biết sau khi bị thiếu gia nhỏ gặp được, cậu, cậu ta lại bảo con cút..." "Con, kỳ thực con vẫn biết, con là một người ngoài..." Nói đến đây, Diêu Vũ Tình cúi đầu, nước mắt rì rào rơi xuống. "Con biết, Đại thiếu gia không chịu nhận con, Nguyễn tiểu thư... Sáng sớm lúc Nguyễn tiểu thư nhìn thấy con, ánh mắt kia cũng mang theo địch ý. Nhưng con không nghĩ tới, ngay cả thiếu gia nhỏ như vậy, đứa trẻ mới vài tuổi... Vậy mà, cũng đối với con như vậy. Bà nội..." Diêu Vũ Tình ngẩng đầu lên, chớp con ngươi nước mắt lưng tròng, nhìn về phía bà Lệ: "Bà nội nói xem... Con, có phải con thật sự không xứng với Đại thiếu gia, mới làm bọn họ đều chán ghét con như vậy hay không?" Bà sầm mặt lại: "Con bé ngốc, ai nói con không xứng chứ! Con có thế làm cho Quân Ngự nhà chúng ta đối với con... Nói chung, con là khác với tất cả mọi người, có thể mang thai đứa trẻ của Quân Ngự, liền đủ để chứng minh điểm này." "Còn vị Nguyễn tiểu thư kia, con..." Nghĩ đến khay bạc bị vo tròn kia, bà Nguyễn lời vừa đến miệng liền đổi giọng, "Nói chung, con không cần phải để ý đến nó, nó chỉ là ở nhờ ở đây. Chờ đến lúc rồi, tự nhiên sẽ đi." "Còn Tiểu Tỳ, đứa bé kia quá không hiểu chuyện, một chút giáo dưỡng cũng không có. Chờ nó xuống đây, bà nội thay con tự mình dạy dỗ nó..." Bà vừa dứt lời, cửa nhà ăn liền truyền đến tiếng bước chân. Lệ Quân Tỳ giơ cằm nhỏ lên, vô cùng vui vẻ đi vào. Nhìn thấy cậu xuất hiện, bà Lệ đang chuẩn bị tức giận. Kết quả lòng bàn tay giơ lên cao cao còn chưa rơi vào trên mặt bàn, liền nhìn thấy tay phải của Lệ Quân Tỳ hướng ra phía sau, trong tay còn nắm tay một người. Chờ người kia cũng đi vào nhà ăn, ánh lửa trên mặt bà Lệ, bàn tay đã chuẩn bị mạnh mẽ vỗ vào mặt bàn lập uy, đều cất đi. Nguyễn Manh Manh tự nhiên không có bỏ qua giọng Diêu Vũ Tình cáo trạng với bà Lệ nói muốn dạy dỗ Lệ Quân Tỳ. Cô cố tình đứng cạnh cửa, cách Diêu Vũ Tình mặc áo lông rất xa. Sau đó dùng tiếng nói đặc biệt thấp lạnh, nói với má Vương đứng sau lưng bà Lệ: "Má Vương, phiền bà đi ra xem tay vịn cầu thang một chút..." Má Vương không nghĩ tới sẽ bị Nguyễn Manh Manh điểm danh, ngẩn người, lập tức lấy lòng hỏi: "Tay vịn cầu thang sao vậy? Có phải là chỗ nào chưa lau khô không, tôi kêu người đi xử lý ngay..." "Ha, không phải." Nguyễn Manh Manh lạnh nhạt nói. "Chỉ là vừa nãy lúc tôi xuống lầu, nghe nói Tiểu Tỳ nhà chúng tôi bị người bắt nạt. Vì vậy vừa không vui, không có để ý, liền làm tay vịn rơi mất một khối. Phiền phức bà, mời người đến sửa một chút, để vậy không dễ nhìn." Má Vương: ... Bà Lệ: ... Diêu Vũ Tình: ? ? ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]