Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Manh Manh là bị đánh thức trong một trận tiếng cãi vã kịch liệt.
"Tôi, tôi không có... Tôi thật sự không có..."
"Hừ, còn nói không có, tôi tận mắt thấy mắt cô trợn trắng. Sao, đây chính là phép tắc của nhà họ Lệ các người —— dám thiếu kiên nhẫn với nữ chủ nhân tương lai như vậy, nếu như ngày hôm nay tha cô, còn không biết sau này sẽ leo lên đầu nữ chủ nhân như thế nào!"
Giọng xin tha nhát gan như cáy này là một giọng nữ nhỏ bé, mang theo tiếng khóc nức nở.
Tiếng khóc này nghe rất quen thuộc, Nguyễn Manh Manh suy nghĩ một chút, dường như là một chị giúp việc trong biệt thự này.
Mà giọng mắng người rất hung, rất cao kia, vậy thì càng dễ nhận ra.
Ngoại trừ má Vương ra, không ai có bản lĩnh quấy nhiễu giấc ngủ ngon của người khác như vậy.
Lông mày của Nguyễn Manh Manh không khỏi liền cau lại.
Má Vương này, ngày hôm qua chuyển tới liền diễu võ dương oai tìm chuyện khắp nơi, ngay cả chú Triệu cũng có thể bắt nạt.
Ngày hôm nay ngược lại tốt, không bắt nạt chú Triệu, sáng sớm ngồi dậy liền bắt đầu bắt nạt chị gái giúp việc nhỏ nhà họ Lệ.
Nguyễn Manh Manh mặc bộ đồ ngủ lên, đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa, liền nghe được tiếng cửa phòng ngủ chếch đối diện, bị mở ra.
Một tiếng nói uyển chuyển êm tai, từ phòng chếch đối diện, nhẹ nhàng truyền đến: "Má Vương, quên đi thôi... Tôi nhìn cô cũng không phải cố ý. Hơn nữa, tôi cũng không bị bao nhiêu thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-ngot-ngao-dang-yeu-le-thieu-sung-tan-troi/1769633/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.