Nguyễn Manh Manh mặc kệ Lệ Quân Triệt, lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ. Sau đó vuốt nhẹ điện thoại di động, rất muốn gửi một cái Wechat qua xác nhận Lệ Quân Ngự hết bận chưa, đã tan tầm chưa, có phải là đã về đến nhà rồi không. Nhưng, cô lại sợ mình hỏi như vậy sẽ có vẻ quá tích cực, không tốt. Bởi vì lúc xế chiều, chính là cô chủ động gọi Lệ Quân Ngự tới trường để hôn. Nghĩ đến lúc đó, anh nhìn xem cô, ánh mắt tựa như cười mà không phải cười. Nguyễn Manh Manh liền bất giác đỏ mặt. Còn có, cô nhớ tới trước khi đi, Lệ Quân Ngự cắn vành tai cô nói câu kia —— 'Em có quy tắc kỳ khảo sát, anh cũng có. Manh Manh, trong kỳ đang khảo sát chủ động hôn anh, một lần thêm 300 điểm...' Chủ động hôn anh, lại muốn cho anh thêm 300 điểm! Nguyễn Manh Manh hô to bị lừa gạt. Cô khiển trách Lệ Quân Ngự quả thực là gian thương. Nhưng Lệ Quân Ngự cũng không để ý cô kháng nghị, ở trên môi cô lại hôn hai lần, mới ung dung thong thả nói: "Hôn hai lần, 300 giảm 6, anh còn có 294 điểm cộng có thể tiêu phí." Nói xong, tay lớn cố ý vuốt nhẹ ở hõm vai cô. Nơi đó, có dấu hôn tối hôm qua sau khi bị anh mạnh mẽ gặm nuốt, duyện hôn để lại. Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve, Lệ Quân Ngự thấp giọng nói: "Manh Manh, còn lại 294 điểm này, anh nhất định sẽ chậm rãi cân nhắc, dùng ở chỗ đáng dùng nhất. Em yên tâm, chắc chắn sẽ không làm em thất vọng." Câu nói này giống như đang nhắc nhở Nguyễn Manh Manh, anh sớm muộn còn có thể đưa cô đến gần trên giường lớn... đưa chuyện ngày đó chưa kịp làm xong, đi tới điểm cuối. Thẹn thùng, đỏ mặt... Còn có một chút không biết làm sao. Nguyễn Manh Manh đưa tay che khuôn mặt nhỏ, đầy đầu đều là dáng dấp của Lệ Quân Ngự lúc nói câu này, mặt mày thâm thúy, môi mỏng hơi cong, câu dẫn người lại khiêu gợi. Nguyễn Manh Manh theo bản năng, liền gửi cho Lệ Quân Ngự một tin nhắn. ( suýt chút nữa đã ăn mèo con: Này, anh về đến nhà chưa? Trở về em muốn cẩn thận thảo luận vấn đề 300 điểm kia một chút) Tin tức gửi đi, Nguyễn Manh Manh liền ôm điện thoại di động chờ đợi. Nhưng đợi nửa ngày, đều không nhận được hồi âm của Lệ Quân Ngự. Nguyễn Manh Manh hơi nhíu mày, chẳng lẽ còn đang bận? Đang nghĩ, điện thoại di động bỗng nhiên chấn động. Cô lập tức cúi đầu, lại phát hiện tiếng thông báo không phải đến từ tin nhắn của Lệ Quân Ngự, mà là mấy tin nhắn xa lạ. ( chào Nguyễn Manh Manh, tôi là Lâm Nhất. Ngày hôm nay kiểm tra tại chỗ, tổ chấm bài thi đã sớm chấm xong bài thi của cô. ) ( đầu tiên, chúc mừng cô đạt được thành tích hạng nhất lớp. Nhưng tiếp đó, tôi còn có một tin tức xấu phải nói cho cô. ) ( Cố Huyễn vừa trình một phần số liệu lên hội đồng quản trị. Số liệu cho thấy, bắt đầu từ khi cô lãnh đạo trường trung học phố thông, thành tích của toàn thể khối 12 có sự suy giảm. Vì vậy cá nhân anh ta cho rằng, có thể cô không có tư cách đảm nhiệm chức vụ hội trưởng Hội Học Sinh. Đoàn đội của cô, cũng không đủ chuyên nghiệp. ) ( hội đồng quản trị tiếp nhận báo cáo của anh ta, cũng quyết định lấy thành tích trong khảo sát, làm căn cứ khảo sát. ) ( nói cách khác, nếu trong bài kiểm tra tạm thời tiếp theo, thành tích của toàn thể khối 12, một khi xuất hiện bất kỳ sự suy giảm nào, chức vụ hội trưởng của cô, bao gồm thành viên của đoàn đội cô, đều sẽ bị tước đoạt tư cách quản lý.) Tin nhắn này được gửi đến đột ngột không kịp chuẩn bị. Nguyễn Manh Manh cẩn thận nhớ lại, mới ở trong đầu tìm ra một khuôn mặt lạnh nhạt cứng nhắc, tên là 'Lâm Nhất'. Cô nghĩ tới, Lâm Nhất là thành viên của Hội Học Sinh trường đại học. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, cũng là bởi vì một lần kiểm tra. Lâm Nhất được phái tới giám thị cô, trước đó có một sự thiên vị định kiến đối với cô, nhưng lúc giám thị nhìn thấy cô có tốc độ cầm bút đáp đề như bay, lại bị rung động thật sâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]