Chương trước
Chương sau
Thì ra, Diệp Phong đánh Diệp Linh Khê một cái kia, tuy rằng làm mặt cô ấy lệch qua một bên, trực tiếp va trên cửa sổ.
Nhưng lúc đó, kỳ thực Diệp Linh Khê cũng không có biểu hiện nhu nhược như vậy, cô ấy hoàn toàn có thể đứng lên.
"Từ nhỏ mình đã lớn lên ở viện mồ côi, mệt mỏi bẩn thỉu gì đó đều làm quen rồi. Trước đây đi ra ngoài làm công, cũng sẽ đụng phải loại chủ thuê có tính khí thô bạo, bị đánh bị nhục nhã đều là chuyện thường như cơm bữa. Cậu đừng xem vết thương trên mặt mình nghiêm trọng, kỳ thực... Mình đều không cảm thấy đau, đã sớm mất cảm giác..."
Diệp Linh Khê vuốt ve mặt, làm như vì kiểm chứng lời giải thích của mình.
Bị thương nghiêm trọng như vậy, còn cố ý khẽ động khóe miệng, nở ra một nụ cười khổ với Nguyễn Manh Manh.
"Lúc đó Diệp Phong đánh mình, mình cảm thấy đó là cơ hội tốt, có thể làm cho cậu ta bị mọi người khiển trách. Khi đó, nếu mình như người không liên quan ngồi dậy, có lẽ mọi người sẽ coi chuyện Diệp Phong đánh mình là một chuyện nhỏ sống chết mặc bay..."
"Vì vậy, mình cố ý ngã vào bên cửa sổ, vẫn cúi đầu làm bộ không đứng lên nổi. Mình... Mình thừa nhận, là tâm cơ mình thâm sâu, lợi dụng đồng cảm của mọi người. Nhưng... Mình không nghĩ tới lúc như vậy, đối mặt Diệp Phong xấu hổ thô bạo, cậu lại đứng ra."
Nói đến đây, Diệp Linh Khê nắm tay Nguyễn Manh Manh càng chặt hơn.
"Xin lỗi Manh Manh... Mình không muốn kéo cậu xuống nước. Mình, mình thậm chí, mình thậm chí căn bản không nghĩ tới, có người dám đứng ra giúp mình..."
Mười mấy năm sinh hoạt thấp kém, đã làm Diệp Linh Khê học được cách tự cứu mình, học được lạnh lùng từ lâu.
Thế giới của cô ấy, xưa nay đều là âm u hơn là sáng sủa, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai đó giúp cô ấy.
Làm một phương nhỏ yếu, Diệp Linh Khê không có thực lực mạnh mẽ, nhưng vì tự vệ, cô ấy chỉ có thể dùng cách chủ động yếu thế để sinh tồn.
"Mình muốn xin lỗi cậu... Mình làm hại cậu thê thảm, làm Diêm Sâm và người của trường đại học tìm được lý do công kích cậu. Còn có, mình cảm giác mình rất đê tiện rất vô liêm sỉ... Mình dùng phòng bị lớn nhất để ngụy trang chính mình, nhưng cậu lại dùng tình cảm chân thành nhất đối với mình."
"Mình... Mình không đáng được cậu đối tốt như vậy, mình căn bản không xứng làm bạn của cậu..."
Diệp Linh Khê rất kiên cường, nhiều năm như vậy cô ấy đã sớm không khóc nữa.
Lâu như vậy tới nay, chỉ có lần trước lúc giảng giải qua lại với Diệp Vĩ Bách và mẹ con các cô thì có chảy nước mắt.
Thì bây giờ, đối mặt Nguyễn Manh Manh đầy ngập nhiệt huyết, dũng cảm lại chân thành.
Tầm mắt của Diệp Linh Khê, lại bị nước mắt nhiễm đến hoàn toàn mơ hồ.
Cô cảm giác những tự vệ, kế vặt yếu thế kia của mình, lại như bóng tối không cách nào thấy ánh sáng.
Mà Nguyễn Manh Manh, cô ấy lại như mặt trời nhỏ, ấm áp thiện ý, có thể rọi sáng hết thảy mù mịt trong lòng cô.
Diệp Linh Khê ngóng trông ánh mặt trời, lại e ngại ánh mặt trời... Cô sợ mình quá bẩn quá tối tăm, sợ mình không xứng với ánh sáng đó.
"Tiểu Khê ngốc, thì ra cậu lại vì chuyện như vậy mà tự trách sao? Cậu thật khờ..." Nguyễn Manh Manh bỗng nhiên đưa tay, kéo Diệp Linh Khê lại.
Hai tay ấm áp mà mạnh mẽ, ôm chặt lấy Diệp Linh Khê gầy yếu.
"Việc này sao có thể tính là đê tiện vô liêm sỉ chứ? Đây gọi là cơ trí mới đúng... Diệp Phong xác thực là đánh cậu, hơn nữa đánh đến rất nặng, nếu như mình không xuất hiện cậu ta còn muốn đánh lần thứ hai, lần thứ ba..."
"Vết thương trên mặt cậu rất nghiêm trọng... Cậu không thể vì bản thân không sợ đau, liền quên chuyện Diệp Phong xuống tay ác độc đối với cậu được. Cậu ta đánh cậu là sự thực, mặc kệ cậu có cần ngụy trang tâm tư hay không, cũng là sự thực không thể thay đổi được."
Nguyễn Manh Manh thả Diệp Linh Khê ra, vén tóc từ thái dương mình ra, để Diệp Linh Khê xem.
"Nhìn thấy không? Tiểu Khê... Trên thái dương mình, nơi này, có một dấu vết nhỏ."
Diệp Linh Khê nhìn theo hướng ngón tay Nguyễn Manh Manh.
Quả nhiên, ở ngay trên thái dương Nguyễn Manh Manh, nhìn thấy một chút vết tích nhỏ.
Nếu không nhìn kỹ, tuyệt đối sẽ không chú ý vết thương kia.
"Nơi này, là hơn hai tháng trước, mình té từ trên cầu thang nhà họ Nguyễn xuống mà tạo thành. Vốn là không nên lưu ba, nhưng sau đó bà nội trách mình, lại sở trường bên trong bao tạp ta. Cô một bên tạp còn vừa nói, 'Mày cũng không biết đau, mày da dày thịt béo, đánh thêm mấy lần thì thế nào' ..."
"Sao bà của cậu có thể làm như vậy ——" Diệp Linh Khê phút chốc nắm lấy tay Nguyễn Manh Manh, con ngươi đột nhiên căng thẳng.
Có tràn đầy đau lòng, còn có bóng tối thâm trầm.
Thời khắc này, cô thậm chí sinh ra cừu hận, muốn cho bà Nguyễn vạn kiếp bất phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.