"Nguyễn Manh Manh, em —— em lại thật sự dám làm như thế đối với anh!" Lần này, Cố Huyễn hận đến suýt chút nữa cắn nát răng. "A, không phải hấp chẳng lẽ còn là luộc? Cố Huyễn... Tự anh lấy điện thoại di động ra lên mạng xem một chút đi. Nhắc nhở anh một câu nha, bây giờ mau chóng tìm hải quân mạng vẫn còn kịp, bằng không sẽ muộn đó!" Nói xong, Nguyễn Manh Manh thu hồi điện thoại di động, nhàn nhã vòng qua Cố Huyễn rời đi. Mà Cố Huyễn bị Nguyễn Manh Manh tức giận đến run cả người, biết mình đánh không lại Nguyễn Manh Manh, ngăn cản cô lại sợ bị cô đá bay đi. Chỉ có thể quay về bóng lưng Nguyễn Manh Manh rời đi, hung tợn trừng một chút. Mới vội vã cầm điện thoại di động lên, liên lạc đoàn đội hải quân mạng của Cố gia. * Nguyễn Manh Manh mới vừa đi tới ngoài cửa lớp 12 (1),liền nhìn thấy bạn học trong phòng học, đang túm năm tụm ba chen ở trước mặt điện thoại di động, cười đến vui vẻ hớn hở. "Ha ha... Không nhìn ra Cố Huyễn học trưởng thì ra là người như vậy. Biểu hiện trong Video này, cũng quá tự yêu mình. Các người xem đoạn này, mặc áo khoác, tóc vuốt keo, sao anh ta không dứt khoát lại đeo khăn quàng cổ rồi ngậm cây tăm đi... Phong cách tinh tướng phục cổ nồng đậm thế kỷ trước, ai tôi cũng không phục, chỉ phục anh ta!" "Phải đó, tôi vẫn cho là học trưởng Cố Huyễn là nam thần của Trí Học, bây giờ mới biết, thì ra anh ta ngầm tự yêu mình như thế. Nếu tôi là Nguyễn Manh Manh, tôi khẳng định cũng không đồng ý hợp lại với anh ta, làm người ta quá ghê tởm..." "Đừng nói là Nguyễn Manh Manh, không phải Nguyễn Kiều Kiều cũng thay lòng đổi dạ đá anh ta sao. Chà chà, học trưởng Cố Huyễn cũng thật là đáng thương, gia thế như Cố gia một mực đụng với đối thủ như Lệ nhị thiếu, ngay cả vị hôn thê của mình cũng bị người lấy mất..." "Đúng rồi, vì sao Kiều Kiều không tới trường học, lẽ nào thật sự như internet nói vậy, cùng nhau bỏ trốn với Lệ nhị thiếu rồi?" "Bỏ trốn cái gì, ngày hôm qua ở trên vũ hội tôi chính tai nghe được Lệ nhị thiếu ghét bỏ ngực cô ta nhỏ, muốn chia tay với cô ta. Bây giờ nha, có lẽ trốn ở nhà khóc rồi..." "Các người được rồi ——" Tiếng thảo luận của các bạn học, bị một tiếng quát chói tai chặn lại. Diệp Phong đầy mặt không cam lòng nhảy ra, chỉ vào những người khác chất vấn: "Các người xem Bát Quái thì xem Bát Quái, dựa vào cái gì nói Kiều Kiều? Những người như các người, tốt xấu cũng là bạn học với Kiều Kiều!" "Ba năm ở trường trung học phố thông các người từng được cô ấy trợ giúp bao nhiêu? Kiều Kiều là hạng người gì, các người còn không rõ sao... Xem vài thứ trên internet, liền bịa đặt khắp nơi, nói huyên thuyên, tất cả đều là tin đồn thôi!" Quá khứ Diệp Phong là nòng cốt của Hội Học Sinh, Diệp gia cũng là gia thế hiển hách, địa vị của anh ta ở lớp học tự nhiên nổi bật. Đại đa số người thấy anh ta nổi giận, đều theo thói quen không dám phản bác, từng người tản ra. Chỉ có Diệp Linh Khê vừa chuyển tới Trí Học, bởi vì thành tích xếp lớp ưu dị, phát ra một tiếng cười khẽ đối với điện thoại di động. "Diệp Linh Khê ——" Diệp Phong quay đầu nhìn về phía Diệp Linh Khê có vóc người nhỏ gầy, ngồi bên cửa sổ. Diệp Linh Khê nghe có người gọi mình, ngẩng đầu. Phát hiện Diệp Phong gọi cô tên, mắt hoa đào thủy linh lóe qua lạnh nhạt. Diệp Phong chỉ vào Diệp Linh Khê, hung tợn quát: "Cô lại dám cười tôi! ?" "Cười hay khóc là quyền lợi của tôi, tôi xem video buồn cười, có liên quan gì tới cậu?" Diệp Linh Khê cảm thấy Diệp Phong không hiểu ra sao. Vừa rồi cô còn thật sự không phải đang chê cười Diệp Phong. Lỗ tai bên phải của cô đang đeo một cái tai nghe, nghe được lời Nguyễn Manh Manh chế nhạo Cố Huyễn trong video, không nhịn được cười lên. Cô đối với loại đầu óc đơn giản như Diệp Phong này, căn bản không có bất kỳ chú ý hứng thú gì. Lại làm sao có khả năng, lãng phí tinh thần, đi nghe anh ta nói cái gì. Nhưng mà, Diệp Phong cũng không biết ý nghĩ chân thực của Diệp Linh Khê. Bởi vì ba, anh ta đối với 'Con gái rơi' Diệp Linh Khê này đã hết sức nhẫn nại. Nếu không phải nể tình cô ta là vị hôn thê của Cảnh gia, anh ta đã sớm ném con gái rơi này đi. Mà bây giờ, Diệp Phong bị chặn một lòng tức giận không chỗ trút giận, lại không muốn nhịn nữa. Một con gái rơi đê hèn, cũng dám cười anh ta! "Đùng ——" Diệp Phong nhanh chân đi về phía trước, lúc tất cả mọi người đều không phản ứng kịp để ngăn cản. Anh ta mạnh mẽ nâng tay lên, tát một cái trên mặt Diệp Linh Khê. Trực tiếp đánh Diệp Linh Khê có vóc người gầy yếu, lệch qua cửa sổ. "Chỉ bằng một đứa con gái rơi như cô, cũng dám cười tôi! Ngày hôm nay tôi liền muốn cho cô biết, khóc và cười không phải do cô làm chủ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]