"Anh... Muốn hẹn hò với em?" Nguyễn Manh Manh dựa trong lồng ngực Lệ Quân Ngự, từ trong chiếc áo choàng đỏ ngước lên trừng mắt nhìn. Mắt hạnh mịt mờ hơi nước, dưới ánh đèn cùng ánh sáng phát ra từ pháo hoa, trông càng lấp lánh. Lệ Quân Ngự cúi đầu xuống, trong mắt là hình dáng cô gái nhỏ đáng yêu, quyến rũ. Anh 'Ừm' một tiếng, lại không nhịn được cúi người xuống ở trên đôi môi đầy đăn của cô 'mổ' một cái. Ần giấu trong chiếc mặt nạ là ánh mắt thâm thúy cùng quyết tâm. Nguyễn Manh Manh phản xạ có điều kiện rụt cổ lại, né tránh nụ hôn của anh: " Anh lại muốn bọn mình giả vờ quen nhau nữa hả? Lệ Quân Ngự, chuyện như thế không buồn cười chút nào đâu." Tay nhỏ thuận thế đẩy ở trước ngực anh, kéo dài khoảng cách. Cảm giác lúng túng và phiền muộn lần trước ở hoa viên nhà cũ của Lệ gia vẫn như in trong trí nhớ của cô. Loading... Cô không quên, khi cô cho rằng Lệ Quân Ngự thích mình thì lại bị anh tạt cho một gáo nước lạnh. Còn có, khi ở nhà họ Lệ, khi cô vô thức mà có ý nghĩ ghen tuông với anh. Chính giọng điệu lạnh nhạt của anh đã kịp thời nhắc nhở cô. Không thể loạn tưởng, không thể lại suy nghĩ lung tung... Sự chống cự và giữ khoảng cách của thiếu nữ trước mặt làm cho con ngươi màu đen láy của đàn ông hơi co rụt lại. Trong lòng Lệ Quân Ngự dâng lên cảm giác 'gậy ông đập lưng ông', thất bại sâu sắc. Đường đường là Lệ đại thiếu, hầu như chưa từng gặp khó khăn , càng chưa từng bao giờ có cảm giác hối hận như bây giờ. Nhưng bây giờ, đối mặt khuôn mặt phòng bị cùng ánh mắt đầy chống cự của mèo con, lần đầu tiên anh cảm thấy cực kỳ phiền muộn. Nếu như quay ngược thời gian, nhất định anh sẽ không lại nói ra câu nói lừa dối lương tâm như thế. Nhất định anh sẽ không đem thiếu nữ tặng cho những người khác. Nghĩ tới đây, người đàn ông cụp mắt, ánh mắt thâm thúy mà trầm tĩnh. Tầm mắt của anh dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn Nguyễn Manh Manh, từng chữ từng chữ nói với cô: "Không phải làm bộ hẹn hò, là hẹn hò thật. Nguyễn Manh Manh, anh thích em , anh muốn hẹn hò thật sự với em." Nguyễn Manh Manh: "... Anh... Anh nói Anh..." Lệ Quân Ngự gật đầu, khóe môi hơi nhếch lên: "Đúng vậy, anh thích em." Tựa hồ sợ thiếu nữ nghe không rõ, lại lặp lại lần nữa. Dùng tiếng nói trầm thấp từ tính lần thứ hai xác nhận. "Rất thích." Nguyễn Manh Manh: "..." Nguyễn Manh Manh: "... ..." Nguyễn Manh Manh: "... ... ..." Sau khi dừng lại ba giây, thiếu nữ bỗng nhiên phát ra tiếng thét. Mặc dù xung quanh rất náo nhiệt, nhưng tiếng thét chói tai này của thiếu nữ vẫn khiến người đàn ông hơi sững sờ. Thừa dịp Lệ Quân Ngự bị 'Kinh hãi', trong nháy mắt thoáng buông ra ràng buộc. Nguyễn Manh Manh dùng màu đỏ nhỏ đấu bồng đem mặt một mông, dùng sức đẩy người đàn ông ra, rồi chạy ra khỏi hội trường. Oa hảo —— kích thích, quá kích thích! Cô hoài nghi mình có vấn đề... Cô thế mà nhìn thấy Lệ Quân Triệt giả, nghe còn bị người giả mạo kia hôn nữa. Hay là, cô vừa nãy bưng lên đồ uống kỳ thực là cocktail, cô có phải là uống rượu giả rồi mới xuất hiện ảo giác như thế? Bên trong hội trường đông nghịt người, Nguyễn Manh Manh khom người ở trong đám người chui tới chui lui, không có thời gian quan tâm nhiều. Trong đầu cô toàn là hồ dán, căn bản không dám quay lại nhìn. Cô lấy áo choàng màu đỏ che lại khuôn mặt đang đỏ lên giống như tên trộm. Thật vất vả từ trong đoàn người đông đúc chạy ra ngoài hội trường. Mới vừa ở ngoài hành lang đầu đi vòng, sau cổ liền bị một bàn tay lớn nắm lấy. "Nguyễn Manh Manh, em thế mà dám bỏ chạy..." Âm thanh trầm thấp lạnh lẽo chỉ thuộc về Lệ Quân Ngự, lần thứ hai từ phía sau truyền đến. Sau đó ngay lập tức, cô liền bị bàn tay lớn từ phía sau lôi kéo. Cả người mất thăng bằng, ngã về phía sau hướng vào cái ôm ấp ấm áp quen thuộc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]