Chương trước
Chương sau
"Không, không muốn... Các người đừng tới đây, đi ra đi ra!"
Cảnh béo ôm cây cột trong đại sảnh, gào khóc kêu to.
Hai tay hai chân anh đều vây quanh trên trụ đá, ngay cả mặt cũng chôn giữa trụ đá và hai tay.
Trong tiếng kêu rên liên tục, anh thậm chí ngay cả dũng khí quay lại liếc mắt nhìn cũng không có.
Mà phía sau anh, hai người vệ sĩ, đang sắc mặt lạnh lùng cầm hai cái rau thơm, ngăn chặn đường lui của anh.
Cảnh béo quay lại, mắt thấy rau thơm trong tay hai người liền sắp tới sát bên mình.
Lập tức lên tiếng kêu to: "Anh trai... Anh trai ruột của em, anh cả của em! Em sai rồi em sai rồi... Em xin anh, anh thấy ngứa mắt liền đánh em liền quất em! đừng để bọn họ lại đây nữa, không được! ! !"
Đáng tiếc, Cảnh béo gọi lớn tiếng đến đâu, cũng không có người để ý tới.
Loading...
Hai vệ sĩ không nghe thấy Đại thiếu gia kêu ngừng, không chút do dự nắm mặt Cảnh béo, đẩy miệng ra, nhét rau thơm trong tay vào.
"A —— âu —— em, em chết mất..."
Cảnh béo quát to một tiếng, sau đó, "Đùng" một tiếng, ngã trên mặt đất.
Nguyễn Manh Manh: ...
Cô thật sự không biết nói gì.
Từ sau khi vào cửa, Nguyễn Manh Manh liền đứng sau tấm bình phong chạm trổ ở cửa đại sảnh, vừa vặn nhìn thấy hết tình cảnh này.
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, đánh chết Nguyễn Manh Manh cũng không nghĩ ra, nguyên nhân Cảnh béo gọi đến muốn chết muốn sống, lại chỉ là bởi vì hai cái rau thơm!
Mất mặt, thật sự là rất mất mặt.
"Người ngoài cửa, nếu đến rồi, liền đi vào đi." Lúc Nguyễn Manh Manh đang hơi kinh ngạc, một tiếng nói lười biếng từ tính, đột nhiên từ trong phòng truyền đến.
Lúc này Nguyễn Manh Manh mới phát hiện, thì ra ở một đầu khác đại sảnh, quay lưng về phía cửa lớn, còn có một người đang ngồi.
Chỉ là vừa nãy, sự chú ý của cô đều bị Cảnh béo hấp dẫn, mới không phát hiện người kia tồn tại.
Mặc dù đối phương vẫn chưa cho thấy thân phận, nhưng Nguyễn Manh Manh cơ bản cũng đoán được.
Có thể sử dụng loại giọng điệu này nói chuyện ở Cảnh gia, chỉ sợ cũng chỉ có anh cả hung tàn khủng bố trong truyền thuyết kia của Cảnh béo .
Thoáng hít một hơi, Nguyễn Manh Manh vòng qua bình phong, đi ra ngoài.
"Xin chào, em là bạn học của Cảnh Hướng Kính - Nguyễn Manh Manh, đặc biệt đến tham, tham..."
Vốn định trước tiên tự giới thiệu mình, lại nói chuyện với vị anh cả hung tàn này của Cảnh béo.
Ai biết, cô còn chưa nói hết lời, người đàn ông ngồi trên ghế salông liền quay đầu nhìn lại.
Chỉ một thoáng, hết thảy lời giải thích đã chuẩn bị kỹ càng, đều sau khi nhìn thấy hình dáng đối phương, chặn ở cuống họng.
Đẹp, người đẹp!
Quá đẹp, quả thực đẹp đến mức không cách nào diễn tả bằng ngôn từ!
Đó là một khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt đến mức tận cùng, kinh diễm, hoàn mỹ, rồi lại không mang theo một tia nữ tính.
Sườn mặt người đàn ông thâm thúy mà góc cạnh, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím lại mang theo một luồng cảm giác đầu độc .
Mắt phượng hơi cong lên, nhưng con ngươi màu mực lại lóe ánh sáng lạnh đạm bạc.
Thị giác xung kích như vậy, hầu như làm Nguyễn Manh Manh sững sờ tại chỗ.
Nguyễn Manh Manh cho rằng anh trai của Cảnh béo, cũng sẽ là một tên béo giống như anh.
Bất luận làm sao cũng không nghĩ ra, anh trai của Cảnh béo lại sẽ là một người đàn ông đẹp đến mức tận cùng, cực kỳ yêu nghiệt.
"Nguyễn Manh Manh..." Đối phương khẽ mở môi mỏng, dường như đang nghiền ngẫm tên của cô.
Giọng từ tính êm tai đòi mạng, tiếng nói lười biếng lại sexy, suýt chút nữa làm Nguyễn Manh Manh không nhúc nhích được.
Đòi mạng!
Cô đúng là trời sinh yêu cái đẹp, từ nhỏ đã thích đồ vật đẹp đẽ, đối với loại anh chàng đẹp trai đỉnh cấp này, mị lực càng là không cách nào chống đối.
Lệ Quân Ngự không thể nghi ngờ là người đàn ông đoạt hồn phách người nhất mà cô từng gặp, bởi vì khí chất trầm lạnh của anh, lộ ra cỗ cấm dục lại cao lạnh mê hoặc.
Khiến người ta muốn dồn hết toàn lực, đi hái đóa hoa Cao Lĩnh lạnh lùng kiêu ngạo lại cao ngạo kia.
Mà vị trước mắt này, thì lại là loại hình hoàn toàn khác với Lệ Quân Ngự.
Mắt phượng lộ ra yêu nghiệt tà tứ, nhưng mắt lạnh sâu thẳm giống như băng, lại mang theo hơi thở thần bí nguy hiểm.
Người đàn ông như vậy, chỉ cần cong môi nở nụ cười, sẽ làm nam nam nữ nữ trên thế gian, cam nguyện thần phục dưới quần tây của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.