Sau khi bị Lệ Quân Đình tẩy não xong, Nguyễn Manh Manh hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ đẹp đẽ đó. Nghiêm chỉnh 'rời xa Lệ Quân Ngự, không thể động tâm với anh, tiếp tục cùng Lệ Quân Đình giả kết hôn'. Trong một buôi tối, trong đầu Nguyễn Manh Manh đều xuất hiện các loại mộng kỳ lạ. Lúc thì mơ Lệ Quân Ngự tỏ tình với cô. Lúc thì mơ thấy Lệ Quân Ngự làm mặt lạnh bảo cô cút. Lúc nữa thì lại mơ tới đứa bé trong bụng cô chỉ là mèo con. Lúc sau lại mơ cô vừa ôm đứa bé thì bị Lệ Quân Ngự cướp đi, còn nói đó là con anh. Dù sao trong một buôi tối mơ thấy quá nhiều giấc mộng kỳ lạ khiến cô ngủ không ngon. Sáng hôm sau, nhìn vào trong gương lại là đôi mắt gấu trúc, Nguyễn Manh Manh muốn khóc. Nhưng điều càng làm cho cô muốn khóc hơn đó là... Cô cảm thấy bụng cô có chút không thoải mái, không phải ở bữ tiệc ăn linh tinh cái gì rồi chứ? Nguyễn Manh Manh ngồi trên bồn cầu, có chút ảo não ôm bụng. Ngày hôm qua cô không nên suy nghĩ lung tung, buổi tối không ngủ ngon có thể ảnh hưởng đến đứa bé không? Lần đầu mang thai, được làm mẹ, Nguyễn Manh Manh sợ, vội vàng gửi Wechat cho Lệ Quân Đình. Nhưng Lệ Quân Đình còn chưa dậy, Wechat gửi tới như đá chìm đáy biển. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng chú Triệu gọi bọn họ dậy. Nguyễn Manh Manh vội vã trả lời, mặc đồng phục học sinh, giả vờ như không có chuyện gì xuống tầng. Bữa sáng hôm nay, Lệ Quân Ngự không xuất hiện. Vì vậy chỉ có Lệ Quân Triệt, Lệ Quân Tỳ và Nguyễn Manh Manh dùng cơm ở phòng ăn, bầu không khí có vẻ hòa hợp. Chú Triệu một bên bảo người làm mang món ăn lên, một bên 'săn sóc' cho Nguyễn Manh Manh: "Tối hôm qua đại thiếu gia tăng ca nên ở lại công ty. Đại tiểu thư, cô xem có nên gọi điện thoại hỏi thăm chút không?" "Khụ--" Nguyễn Manh Manh đang uống sữa bò, suýt chút nữa đã sặc. Thật vất vả cô mới ngừng ho, liên tục xua tay: "Không cần ... Lệ Quân Ngự không thích bị quấy rầy" "Đúng vậy, chị gái vẫn là không nên gọi điện cho anh cả" Lệ Quân Tỳ ở một bên phụ họa. "Ngày hôm qua lúc anh cả đi, sắc mặt thật là đáng sợ... Không biết anh cả có giống tính cách anh hai, sẽ nhanh hết giận không. Nếu như không hết, chị bây giờ goi điện có bị anh cả giận chó đánh mèo không." Trong lòng anh bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ chỉ có một mình chị nó, nghe chú Triệu nói vậy lập tức lắc đầu. Lệ Quân Triệt đang cầm bánh mỳ vừa quẹt mứt, nhét vào miệng em trai mình. "Lệ Quân Ty, ăn đi... Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng có xen mồm vào" "Em không phải-- a--" Tiểu Quân Tỳ đáng thương, lời còn chưa nói hết, lại bị anh ba mình nhét thêm một miếng bánh sừng trâu. Chú Triệu im lặng tán thưởng tam thiếu trong lòng rồi quay ra Nguyễn Manh Manh nói: "Đại tiểu thư vẫn nên gọi một chút? Chúng ta gọi, đâị thiếu gia nhất định sẽ chú ý, cô là con gái, cậu ấy sẽ nể mặt cô. Cô giúp chúng tôi hỏi xem, xem đại thiếu gia đêm nay có trở về dùng cơm không để chúng tôi còn chuẩn bị." "..." Chú Triệu không kiêng nể cầu xin cô, Nguyễn Manh Manh muốn từ chối cũng đành phải đồng ý. Cô ở trước mặt chú Triệu gọi cho Lệ Quân Ngự. Ai ngờ, điện thoại vừa vang lên hai tiếng liền bị cắt đứt. Nguyễn Manh Manh: "..." Chú Triệu lau mồ hôi: "Chuyện này... Có lẽ là đang họp. Không thì tối nay lại..." Lời còn chưa nói hết, điện thoại của Lệ Quân Triệt đột nhiên vang lên. Thiếu niên đẹp trai cúi đầu nhìn, gương mặt tuấn tú nhất thời thoáng qua một tia lúng túng. Ô hay, anh lại tự mình tìm đường chết, anh cả lại gọi cho anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]