Nguyễn Manh Manh nhất thời nói không ra lời. Lệ Quân Ngự liếc cô, dùng một loại ánh mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có, lặp lại lần nữa: "Không buông..." Lệ Quân Ngự: "Em thích những người phụ nữ kia, anh so với mấy người đó thì đẹp hơn, vóc dáng và khí chất còn cao hơn nữa..." Nguyễn Manh Manh: "..." Cô cảm thấy chóng mặt, tại sao Lệ Quân Ngự bỗng nhiên nói chuyện này? "Anh hối hận rồi... Anh, không muốn đưa em cho lão nhị." Lệ Quân Ngự vừa nói vừa bỏ tay đặt ở trên eo cô xuống, di chuyển lên trên, ngón tay thon dài đưa lên gần bên tai cô, vén sợi tóc rơi xuống. Ngón tay người đàn ông man mát, lướt nhẹ qua vành tai cô. Loading... Nguyễn Manh Manh không nhịn được run lên, nhất thời cảm thấy tim đập nhanh hơn, hô hấp dường như bị trì trệ. Vậy... Anh muốn nói cái gì? Tại sao anh lại nói nhiều câu khó hiểu như vậy? Cô trừng mắt nhìn anh, đáy mắt lộ ra tia mê muội. "Vì vậy..." Lệ Quân Ngự cúi đầu, con ngươi sâu không thấy đáy bình tĩnh nhìn cô, "Chúng ta làm hòa, đừng để ý tới lão nhị..." "Tiếp tục giả vờ hẹn hò." "..." Mấy giây sau— " Lệ Quân Ngự, anh tự giả vờ một mình đi!-- Tạm biệt!" * Nguyễn Manh Manh đẩy Lệ Quân Ngự ra, sau đó tự mình trở lại phòng tiệc. Mà, Lệ Quân Ngự... Quản gia vâng lệnh tìm anh trở về báo cáo, cả khuôn mặt đều lạnh lùng, ai dám to gan chặn đường đều bị đông thành băng. Sau đó, một lời cũng không nói, trực tiếp rời đi. Ông Lệ nghe lại báo cáo của quản gia, sắc mặt muốn có bao nhiêu không tốt liền có bấy nhiêu. Có điều ông cũng không nghĩ nhiều. Ông Lệ nghĩ Lệ Quân Ngự kéo Nguyễn Manh Manh ra ngoài cũng là bởi vì tức giận mới đưa cô ra ngoài để dạy dỗ. Căn bản không hề nghĩ đến rất có thể cháu trai cả của ông thích Nguyễn Manh Manh. "Hừ, thực sự là không hiểu chuyện... Là anh cả mà không biết ngăn cản, không biết Diệu Dương dạy dỗ thằng cả có lợi gì không!" Ông Lệ không vui trách một câu, sau đó nói mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Chủ tiệc vừa rời đi, bữa tiệc sẽ nhanh chóng kết thúc trong bầu không khí không vui vẻ. Có điều, trước khi tiệc tan, hai mươi tiểu thư khuê các đều đến tìm Nguyễn Manh Manh. Hết cách rồi ai bảo Manh Manh quá đáng yêu lại còn nói chuyện rất êm tai, nhìn thấy cô gái nhỏ như vậy là đã muốn cưng chiều cô, muốn chơi cùng với cô. "Điện thoại, được, điện thoại của tôi là..." "Hả, Wechat cũng có..." "Cái gì, cậu cũng chơi Nông Dược sao? Tốt quá, tôi cũng chơi... Chơi bình thường thôi, có điều vẫn có thể dẫn chị đi cùng..." Trao đổi Wechat xong, lại kết bạn, Nguyễn Manh Manh bị anh em Lệ gia dẫn đi. Lệ Quân Đình nhíu lông mày, luôn cảm thấy Nguyễn Manh Manh từ sau khi từ hậu hoa viên đi ra lại như có tâm sự. Cũng không biết cái tủ lạnh kia nói gì với cô. Trong mắt Lệ Quân Triệt lại tràn đầy sự hiếu kỳ, anh cả vừa nãy kéo kẹo bông gòn ra ngoài không biết đã làm hòa chưa? Nhưng có vẻ lại không giống... Anh cả đi một mình, chẳng lẽ là thất bại? Người duy nhất không quan tâm đến chuyện này chỉ có Lệ Quân Tỳ. Anh bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ nắm tay Nguyễn Manh Manh vừa đi vừa nhìn lén vào màn hình điện thoại di động trong tay cô. Ha... chị gái là của một mình cậu, tại sao lại muốn kết bạn với những người phụ nữ kia. Anh bạn nhỏ Lệ Quân Tỳ không vui, ghen... Cậu không muốn những người phụ nữ kia biết chị gái là đại thần. Nếu như họ biết thì sẽ đều vây xung quanh chị... Vậy sau này lúc chơi Nông Dược sẽ có thêm hai mươi người tranh cướp vị trí với cậu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]