Chương trước
Chương sau
"Không được--" Cổ họng của Lệ Quân Ngự phát ra âm thanh lạnh như băng, u ám nói.
Anh không thèm nhìn Lệ Quân Đình, cũng không để ý tay áo bị bắn cà phê, lạnh lùng liếc về phía đối diện, khuôn mặt đỏ lên, ánh mặt tiểu bạch không dám nhìn anh.
Ánh mắt sắc bén lạnh lùng.
"Tại sao lại không được hả anh, em và mật đào nhỏ đều thích nhau..."
"Thích nhau cái đầu con!" Lúc này Lệ Diệu Dương mới hiểu ra, cầm lấy cái thìa trên bàn, cốc vào đầu Lệ Quân Đình.
"Con, cái thằng nhãi này, nhìn là biết con không làm được chuyện gì tốt mà, quả nhiên là sắp thành quỷ rồi!"
"Ba, ba dù sao cũng là tổng giám đốc của Lệ Thịnh, có thể chú ý hình tượng không!" Lệ Quân Đình quay đấu tránh thoát khỏi chiếc thìa.
"Chú ý hình tượng cái gì, thỏ còn không ăn cỏ ở gần hang... Con, thằng nhóc thối này vừa mới về đây một đêm liền nghĩ ra cái chủ ý vớ vẩn này với Manh Manh!"
Manh Manh đáng yêu như vậy nhìn là thấy không phải là đối thủ của tiểu tử Lệ Quân Đình.
Gì mà thích nhau, Lệ Diệu Dương căn bản không tin.
Ông dùng đầu ngón chân cũng biết, nhất định là Lệ Quân Đình muốn trốn xem mắt mà uy hiếp Manh Manh.
Lệ Quân Đình không đê ý tới ba anh, quay đầu nhìn Lệ Quân Ngự: "Anh cả, lần này em thật sự... Ba là người cổ hủ không đồng ý, anh từ trước đều không quản đến vấn đề tình cảm của em, tại sao bây giờ cũng phản đối?"
Diện mạo của Lệ Quân Đình rất giống Lệ Quân Ngự, chỉ là so với anh trai lạnh lùng thì anh lại có dáng vẻ tà mị.
Hơi nhíu mày, mắt phượng lóe lên một tia quỷ dị, Lệ Quân Đình hỏi anh trai.
Lệ Quân Đình hiểu rất rõ, người nào đó tự cô lập quen rồi, không ép ột chút, căn bản không thấy rõ trái tim mình.
Lệ Quân Ngự thu hồi ánh mắt nhìn Nguyễn Manh Manh, lạnh lùng liếc sang Lệ Quân Đình. Dừng một chút, môi mỏng khẽ mở-- "Hai người là anh em không thể làm bậy."
Lệ Quân Đình: "..."
Cái lý do này, thật đúng là phong cách của anh cả, nói một đằng làm một nẻo.
Lệ Quân Đình đang định phản bác, đột nhiên truyền đến âm thanh.
Lệ Diệu Dương: "Chờ đã Quân Ngự... Cái này không thể tính là lão nhị làm bậy."
"Manh Manh và Quân Đình không có quan hệ ruột thịt, ba cũng không phải là ba nuôi, con bé cũng không phải con nuôi. Manh Manh đã trưởng thành, nếu như bọn chúng muốn ở cùng nhau, theo tình lý hay pháp lý thì đều không thành vấn đề."
Lệ Quân Ngự nhíu mày, hướng ánh mắt lạnh lùng về phía người ngồi ở vị trí thứ ba: "Vì vậy... Ý của ba là đồng ý?"
Giọng điệu đóng băng, hàn khí bức người.
Lệ Diệu Dương vội vã xua tay: "Đương nhiên là không, ba chỉ nói nếu dùng lý do đó thì không thích hợp, con cho dù muốn chia rẽ bọn chúng cũng không thể dùng lý do này."
Chia rẽ... bọn họ...
A—
Khóe môi Lệ Quân Ngự nổi lên một tia lạnh lùng, lúc nào thì anh lại là người chia rẽ đôi uyên ương. Mà mèo con đáng ghét kia lại cùng với lão nhị biến thành 'bọn họ'.
Lệ Diệu Dương nói xong với lão đại rồi quay ra nhìn lão nhị, bỏ qua khóe môi con trai hiện lên một tia châm chọc.
Ông nói với Lệ Quân Đình: "Dù sao, ba cũng không đồng ý con kết hôn cùng Manh Manh. Sao con không tự nhìn lại chính mình, con có chỗ nào xứng với Manh Manh?"
Khuôn mặt đẹp đẽ của Lệ Quân Đình trong nháy mắt trở nên khó coi.
"Ba, con vẫn là con trai ba chứ? Có ai nói con trai mình như vậy không."
"Bởi vì là ba con, cho nên mới biết được thằng nhóc con quá vô lý. Trước hết con làm rõ đám oanh oanh yến yến... Không được là không được."
Nói xong, mặc kệ Lệ Quân Đình, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Manh Manh đang cúi đầu xuống bàn.
"Manh Manh, con nói cho chú nghe, có phải lão nhị ép con không? Con đừng sợ, có chú làm chỗ dựa, nếu nó dám uy hiếp con, con nói ra đi..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.