"Khụ, Quân Ngự... Manh Manh không khỏe, hay là con đưa con bé về trước đi." Giọng nói rõ ràng của Lệ DIệu Dương vang lên, thử hỏi. Thằng cả dù có lạnh lùng nhưng tốt xấu gì cũng trầm ổn đáng tin cậy, mang một cô gái nhỏ đang sợ hãi giao cho người khác Lệ Diệu Dương không an tâm. Nghe thấy Lệ Diệu Dương nói vậy, cơ thể nhỏ bé của Nguyễn Manh Manh đột nhiên cứng đờ. Còn Lệ Quân Ngự lại nâng lên một đôi mắt lạnh lùng liếc về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Manh Manh đang đỏ bừng, ánh mắt âm trầm bất định giống như có người nợ anh vài tỷ vậy. Lệ Diệu Dương cũng chỉ định thử hỏi, trong lòng đoán chắc đứa con này sẽ từ chối, ai ngờ sau hai giây Lệ Quân Ngự lạnh lùng đứng dậy, bước đôi chân dài ra ngoài, "Đi nhanh chút." Toàn bộ quá trình không nhìn lấy Nguyễn Manh Manh một cái, đôi chân dài bước một bước thì Nguyễn Manh Manh phải bước hai bước, nhưng anh đi đến bên cạnh cô thì dường như đi chậm lại. Nguyễn Manh Manh ngẩn người, không dám đi theo muốn quay lại hỏi chú Lệ có thể thay người khác không. Ai ngờ đôi mắt nhỏ vừa nhìn qua lại vừa vặn chạm phải mắt phượng đang híp lại của Lệ Quân Đình, nhất thời khuôn mặt lại đỏ lên, không dám nói nhiều ba chân bốn cẳng theo sau Lệ Quân Ngự. Lệ Quân Ngự chân dài, bước liên tục, Nguyễn Manh Manh phải chạy theo sau sợ không theo kịp. Binh binh cộc cộc, giống như một con thỏ nhỏ nhảy đi, một bên chạy theo một bên oán giận Lệ Quân Ngự, vì muốn rũ sạch quan hệ với cô mà đi nhanh, không biết đi chậm lại chờ cô một chút. … Trong lúc hai người đi về hướng phòng riêng, ánh mắt của Lệ Quân Đình dính chặt lấy bóng dáng một cao một thấp của hai người. Thú vị... Vị anh trai nhà anh không gần người, có thể làm đông cứng mọi thứ trong vòng mười dặm, lại có ngày nhân nhượng chấp nhận làm "Tài xế". Lại càng không nói, khi anh đi bên cạnh "mật đào nhỏ" còn cố gắng đi chậm lại. Lệ Quân Đình và Lệ Quân Ngự cực kỳ ăn ý, nâng mắt phượng lên. Ở khóe môi nổi lên một độ cong quỷ dị tà tứ. * Trên xe trở về Lệ gia, Lăng Đông không ngừng lau mồ hôi, luôn cảm thấy bầu không khí ở đây vô cùng quỷ dị. Từ sau khi lên xe, đại thiếu gia và đại tiểu thư không ai nói câu nào, tình huống này rất giống chiến tranh lạnh của các cặp đôi yêu nhau. Phi phi phi-- anh lại nghĩ linh tinh cái gì vậy? Lăng Đông lắc đầu một cái nhưng trong lòng vẫn buồn bực... Rõ ràng trước đó hai người còn rất tốt. Đại thiếu gia thậm chí còn dùng vốn của Lệ Thịnh để tài trợ cho đại tiểu thư tranh cử vào hội học sinh, còn đối với cô quan tâm hơn mấy vị thiếu gia kia. Đúng lúc này có tiếng chuông di động du dương truyền tới. Lăng Đông lén lút nhìn từ kính chiếu hậu, hóa ra là điện thoại của thiểu thư kêu. … Mà cùng lúc đó, Nguyễn Manh Manh cúi đầu phát hiện điện thoại thông báo có người gọi, là Cảnh Dịch Tranh. Cô hơi do dự rồi bắt máy. "Alô, anh Cảnh..." Tiếng nói mềm mại của thiếu nữ vang lên bên trong xe đánh tan bầu không khí yên tĩnh. Lệ Quân Ngự ngồi bên cạnh Nguyễn Manh Manh vẫn nhíu lông mày, giống như là "nhắm mắt dưỡng thần", đôi lông mày đậm nét càng thêm nhíu chặt. (màn kịch nhỏ) Nguyễn Manh Manh: "Có một 'kẹo bông gòn' rồi, ai là 'mật đào nhỏ'?" Lệ Quân Đình (cong môi, cười không có ý tốt): "Vừa nhìn thấy anh thì đỏ mặt, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp như vậy không phải mật đào nhỏ thì là gì, hả?" Nguyễn Manh Manh: "..." Lệ Quân Ngự ( giấu mèo con sau lưng, ngăn cản ánh mắt tà từ, khuôn mặt lạnh lùng): "Lão nhị, Lăng Bắc nói, cậu ấy ở Châu Phi nhớ chú."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]