Chương trước
Chương sau
"Bạn học Nguyễn..."
Nguyễn Manh Manh mới vừa đi tới cửa phòng học, liền bị một nữ sinh tóc dài và một người đàn ông vóc dáng không cao gọi lại.
"Bạn học Nguyễn, mình là Ti Khấu Vận, đây là Hạ Văn Hiên. Hai người bọn tôi đều là học sinh lớp 12 (2),ngày hôm nay chúng tôi lại đây, là đến xin lỗi cậu..."
Tình hình của Ti Khấu Vận và Hạ Văn Hiên, vừa nãy ở trong phòng làm việc, thầy Cao đã nói với Nguyễn Manh Manh.
Hai người bọn họ bởi vì công tác ở Hội Học Sinh, vì vậy có quan hệ tốt với Nguyễn Kiều Kiều và Diệp Phong.
Hai người bình thường ở chung cùng bạn học, coi như không tệ, cũng không phải là người ỷ thế hiếp người.
Chỉ có điều có nghe nhiều Nguyễn Kiều Kiều đối với cô chửi bới, cũng sợ thế lực Diệp gia, vì vậy ngày đó mới bị bức ép, đi theo cô tìm phiền phức.
"Liên quan tới chuyện ngày khai giảng đó, chúng mình không có điều tra rõ ràng, là chúng tôi không đúng. Bạn học Nguyễn, hai người bọn tôi ở đây, nói với cậu..."
"Không cần." Ti Khấu Vận lời còn chưa nói hết, liền bị Nguyễn Manh Manh cắt ngang.
Cô và Hạ Văn Hiên, nội tâm căng thẳng.
Đáy mắt không khỏi xẹt qua một vệt sầu lo.
Nguyễn Manh Manh nếu như không đáp ứng lời xin lỗi của bọn họ, Hội Học Sinh bên kia, bọn họ sẽ không thể quay về.
Ai biết, sau một khắc, Nguyễn Manh Manh lại nói: "Hai người các cậu không cần nói xin lỗi tôi, chuyện ngày đó tôi đã sớm không để ở trong lòng. Một chuyện hiểu lầm, qua đi thì cứ qua đi."
Hai người kia nhìn qua thái độ thành khẩn, hơn nữa vừa thấy được cô, lại cúi đầu lại là nhận lỗi.
Đối với bạn học như vậy, Nguyễn Manh Manh cũng không muốn làm khó.
Trên mặt Ti Khấu Vận và Hạ Văn Hiên, đều lóe qua một vệt không dám tin tưởng.
"Nguyễn, bạn học Nguyễn... Cậu nói có thật không? Cậu thật sự tha thứ cho chúng tôi?!"
"Ừm. Tôi và các cậu không thù không oán, không cần thiết cắt chức của các cậu ở Hội Học Sinh. Tôi biết, chức vụ Hội Học Sinh Trí Học đối với học lên, các cậu có thể đi trở về phục chức."
Trên mặt hai người đầu tiên là cả kinh, lại lóe qua một vệt xấu hổ: "Nói như vậy, bạn đã sớm biết mục đích thật sự khi chúng mình tới tìm bạn xin lỗi?"
Nguyễn Manh Manh biết nguyên nhân bọn họ xin lỗi, nhưng không có mượn cơ hội làm khó dễ hoặc là áp chế bọn họ cái gì đó.
Điều này làm cho Ti Khấu Vận và Hạ Văn Hiên, vừa cảm thấy cảm kích, lại cảm thấy xấu hổ.
Nghĩ đến chuyện đang lưu truyền trong Hội Học Sinh.
Hạ Văn Hiên nhíu nhíu mày, cắn răng nói: "Bạn học Nguyễn, cảm ơn bạn. Có điều có một chuyện, cậu tốt nhất chú ý một chút... Chúng tôi nghe nói, bên trong Hội Học Sinh có người đang liên lạc mấy giáo viên môn tổng hợp, muốn làm một bài kiểm tra lớn. Có người nói, người không hợp cách, có thể cũng bị khai trừ học tịch."
"Đúng vậy." Ti Khấu Vận suy nghĩ một chút, cũng nói ra tin tức tự mình biết.
"Chuyện này, hẳn là đặc biệt nhằm vào cậu. Ngữ văn của cậu thi được 145 điểm, nhưng hết thảy mấy môn tổng hợp kia đều nộp giấy trắng, đã truyền ra ở trong trường."
"Tuy rằng quy củ của Trí Học, là ba lần kiểm tra tuần thêm một lần kiểm tra tháng mới có thể rời lớp. Nhưng Hội Học Sinh có tư cách làm bài kiểm tra bất ngờ, cái loại thành tích đặc biệt không hợp cách, Hội Học Sinh cũng có tư cách bỏ phiếu khai trừ."
Đặc biệt làm một hồi, mục đích khảo sát chỉ kiểm tra tổng hợp khoa, vừa nhìn liền biến là nhắm vào Nguyễn Manh Manh.
Nguyên nhân rất đơn giản, ai bảo cuộc thi lần này, toàn bộ nộp giấy trắng.
Ti Khấu Vận và Hạ Văn Hiên sau khi nói xong, còn giống như đối với Nguyễn Manh Manh rất là lo lắng, lại giới thiệu cho cô giáo viên bổ túc, lại bày mưu tính kế cho cô.
Vẫn là Nguyễn Manh Manh khuyên nửa ngày, mới khuyên hai người đi.
*
Tin tức Ti Khấu Vận và Hạ Văn Hiên cho cô, quả nhiên không giả.
Nguyễn Manh Manh mới vừa về chỗ ngồi chưa ngồi được bao lâu, liền nhìn mấy người mang theo huy hiệu Hội Học Sinh ở tay áo, đi theo phía sau thầy Cao, tiến vào phòng học.
Thầy Cao mặt lạnh, nhìn qua dường như không quá vui vẻ.
"Các bạn học, Hội Học Sinh tạm thời kiểm tra, tổng cộng hai bộ bài thi. Một bộ văn, một bộ lý, lập tức tiến hành kiểm tra. Lần này kiểm tra bạn học không hợp tác, nhẹ thì chuyển lớp, nặng thì khai trừ, hy vọng trận địa các cậu sẵn sàng đón quân địch."
Nói bốn chữ cuối cùng, thầy Cao cố ý liếc Nguyễn Manh Manh.
Nguyễn Manh Manh phát hiện thầy Cao nháy mắt ra dấu cho cô.
Cô nhíu nhíu mày, theo tầm mắt của thầy Cao hướng bên cạnh cong lên, vừa vặn nhìn thấy ngủ gà ngủ gật bị đánh thức, đang buồn bực cào tóc Lệ Quân Triệt.
Cô ngẩn người, đột nhiên nháy mắt hiểu ra ý định của thầy Cao.
VL, Cao Hán Thu đây là đang ám chỉ cô, làm cho cô sao chép bài thi của Lệ Quân Triệt sao?
Thầy Cao, ý nghĩ như vậy của thầy, rất nguy hiểm nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.