Chương trước
Chương sau
Cố Huyễn sớm đã hình thành thói quen xem Nguyễn Manh Manh như cái đuôi nhỏ luôn ở sau lưng mình.
Trước nay đều là hắn nói một, Nguyễn Manh Manh sẽ không dám nói hai.
Hắn hướng trái, Nguyễn Manh Manh sẽ không hướng phải.
Ở trước mặt người ngoài bày ra vẻ cao ngạo tuỳ hứng của tiểu thư Nguyễn gia được nuông chiều, duy nhất ở trước mặt hắn lại ngoan ngoãn không có một chút tính khí.
Nhưng hiện tại, Nguyễn Manh Manh lại cùng hắn lên giọng, thậm chí biểu hiện ra mặt địch ý với hắn.
Cố Huyễn nghĩ nghĩ, nhíu mày trả lời.
Huyễn: 【 Manh Manh, tôi biết...... Cô hiện tại còn đang trách tôi lựa chọn Kiều Kiều. Chuyện này, tôi thật lòng xin lỗi. Tôi biết, cô vẫn luôn thích tôi, chính là chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng......】
Nguyễn Manh Manh nhìn tin nhắn Cố Huyễn gửi qua, mắt trợn trắng.
Tôi chết đây!
Nàng trước kia như thế nào không phát hiện Cố Huyễn là người tự luyến như vậy?
Đến lúc này, hắn vẫn cho rằng chính mình còn thích hắn!
Manh miêu miêu: 【 nói tiếng người! Anh nếu là lại nói những chuyện linh tinh, tôi liền đánh chết anh! 】
Cố Huyễn:......
Huyễn: 【 khụ, kỳ thật hôm nay tôi tìm cô là muốn cô đứng ra giúp Kiều Kiều làm sáng tỏ một chút. Chuyện lần này đã ảnh hưởng đến cô ấy rất lớn, còn làm cô ấy ngã bệnh. Cô lại là đương sự, ra giải thích mọi chuyện chính là biện pháp duy nhất có thể làm bình ổn phong ba hiện tại. 】
Manh miêu miêu: 【 nga, anh muốn tôi làm sáng tỏ cái gì? 】
Huyễn: 【 nói sự thật, Kiều Kiều cũng không biết chân tướng, cô ấy cũng chỉ là vì bà ngoại của mình. 】
Manh miêu miêu:【 ý của anh là nói, Nguyễn Kiều Kiều cũng không biết chuyện phát sinh ở Ngự Đường nhưng vẫn như cũ đứng ra ở nói tôi xin lỗi bà ngoại cô ta? 】
Trong lời nói của Manh Manh cất giấu châm chọc, nhưng hiển nhiên Cố Huyễn không hiểu được.
Huyễn: 【 không sai, Kiều Kiều là vô tội. 】
Nguyễn Manh Manh cười, Nguyễn Kiều Kiều là vô tội, chẳng lẽ nàng không vô tội sao?
Nàng nhịn không được đáp lại: 【 a, cô ta nếu cái gì cũng không biết, kia vì cái gì muốn tôi xin lỗi bà ngoại cô? Nga, cô ta thật biết cách bịa đặt, bắt đầu từ một cái mạch, còn nội dung chuyện cũ đều tự biên tự diễn? 】
Huyễn: 【 Manh Manh, Kiều Kiều chỉ là tôn kính lão nhân, không giống cô......】
Xuy, Nguyễn Manh Manh chịu không nổi nữa.
Cố Huyễn này đã không phải là tra nam trong phạm vi bình thường nữa, hoàn toàn bị Nguyễn Kiều Kiều tẩy não thành não tàn rồi.
Nói thêm gì nữa, nàng sợ chính mình sẽ nghẹn đến nội thương.
Nguyễn Manh Manh không tính toán tra tấn chính mình, trực tiếp tắt WeChat, đỡ phải tiếp tục nghe hắn xàm ngôn.
Nghẹn một bụng khí, đúng lúc này, di động lại vang lên, thông báo một tin nhắn vừa gửi đến.
Tâm tình bị đè nén, giờ phút này lại hoá hư không.
Nguyễn Manh Manh lập tức click mở tin nhắn.
Đáng tiếc....Lúc nàng thấy rõ tin nhắn Lệ Quân Ngự gửi qua, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất.
"Hảo hảo học tập?"
Lệ Quân Ngự cư nhiên liền trả cho nàng bốn chữ: Hảo, hảo, học, tập!
Tiểu tâm can ( tâm tư, đáy lòng) chờ mong tức khắc nhói lên.
Nguyễn Manh Manh cũng không biết, nàng vì cái gì sẽ mất mát như vậy.
Nhưng vừa rồi trong nháy mắt kia, nghe được tiếng tin nhắn tiếng vang lên, cái cảm giác mong chờ không biết từ đâu đến lại lấp đầy ngực nàng, nó tồn tại rất chân thật.
Nàng tưởng...... Đại khái là nàng khó được một lần ngoan ngoãn, chủ động nói lời cảm ơn, muốn được Lệ Quân Ngự khen ngợi đi.
Ân, nhất định là như thế.
Manh Manh mím môi, thu thập lại tâm tình, đem tin nhắn kia tắt đi.
Không muốn trả lời, cũng không nghĩ sẽ trả lời, Lệ Quân Ngự dù sao cũng chỉ là tuỳ tiện nhắn qua hỏi thăm rồi lại tiếp tục xử lí công việc dày đặc kia.
Con ngươi xinh đẹp hơi hơi buông xuống, chỗ sâu nhất trong mắt hạnh chợt lóe qua tia thất vọng.
Mà ở bên kia đại dương, có một nam nhân một bên làm xử lí văn kiện một bên đùa nghịch di động.
Thẳng đến khi đêm đã khuya, chờ đợi thật lâu âm thanh báo tin nhắn tới mãi chẳng vang lên. ( tương tư về em biết bao nhiêu cho đủ ?)
*
Ngày hôm sau, Nguyễn Kiều Kiều quả nhiên không có tới trường học.
"Các người biết gì chưa? Hôm nay Nguyễn Kiều Kiều xin nghỉ học, nói là bị bệnh."
"Xin nghỉ bệnh, không có khả năng đi...... Ngày hôm qua còn tốt, như thế nào sẽ ngã bệnh nhanh như vậy. Tôi còn muốn nhìn một chút, cô ta hôm nay tới trường học sẽ nói như thế nào."
"Ai biết a...... Bất quá tôi cảm thấy này bệnh cũng tới quá đúng lúc, nói bệnh liền bệnh. Cô ta nếu là không sinh bệnh, hôm nay tới trường học, như thế nào cũng phải cho Nguyễn Manh Manh một công đạo đi?".
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy...... Tuy rằng Kiều Kiều ngày thường rất tốt, nhưng chuyện lần này cũng thật quá đáng. Cái kia video tôi đã xem qua, rõ ràng là bà ngoại cô ta động thủ trước. Bình hoa lớn như vậy lại hướng đến trên đầu Nguyễn Manh Manh đập xuống......"
Trong phòng học cao tam ban 1, biết được Nguyễn Kiều Kiều xin nghỉ bệnh, rất nhiều đồng học xúm lại thành nhóm khe khẽ nói nhỏ.
Nguyễn Manh Manh ngồi ở bàn học cúi đầu đùa nghịch di động, làm bộ như không nghe thấy.
Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai đột nhiên vang đến.
"Đủ rồi —— Kiều Kiều đã ngã bệnh, các người còn ở sau lưng nói mát ( nói như khen nhưng thật ra là chê bai trách móc đó các chế). Các người như vậy, còn tính là bạn bè tốt sao?!".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.