Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74
Chương sau
Phía trước mắt Đường Nhã Quyên hiện tại là một mảng màu đen. Bất chợt, một làn khói tựa như gió thoảng lướt qua, đưa ông nội, ba mẹ và đứa em trai duy nhất của cô đi. Sau đó một dòng nước lạnh ngắt đổ lên đầu cô. "Hôn mê đủ chưa? Hết một đêm rồi đấy!" Giọng nói cợt nhã của một người đàn ông vang lên. Không những nói lời nhạo báng cô còn giật tóc. Tiếp đó, một hình bóng của một người phụ nữ trung niên dần hiện ra "Đã lâu không gặp cháu gái nhỏ của ta" Đường Tử Ái nở nụ cười cay độc rồi lên giọng tỏ vẻ thân thiết. Đúng, bà ta là cô của cô. Chưa kể còn là đứa em gái cay nghiệt, ham của của ba cô, Đường Tử Khiêm. Thật chất bà ta đang muốn điều khiển cô, khiến cô giao ra tài sản mà cô đang nắm giữ "Chắc mày biết tao bắt mày đến đây làm gì rồi chứ?" "Chát!" Bà ta bất ngờ tát mạnh vào mặt cô sau đó đập thẳng vào mặt cô hai bản đồng, "Kí cho tao!" HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN HỢP ĐỒNG CHUYỂN NHƯỢNG TÀI SẢN "Ha? Đang tính bán cô cho tài phiệt? Đang tính cướp đi tài sản, di vật của ông nội và ba mẹ? Nằm mơ cô kí! Chưa kể cô đã có chồng rồi! Và cô đang muốn nợ máu trả máu thì hơi đâu cô phải kí?!" Nhã Quyên bất cần đời suy nghĩ. Thấy cô như vậy Đường Tử Ái không cam tâm. " Mày... Mày... Con tiện nhân nhà mày! Kí cho tao!" Bà tức giận, chửi xối xả vào mặt cô. Từng chữ đều khơi gợi nỗi đau mất mát người thân của cô. Không phải chỉ là tiền thôi sao? Chỉ là những tờ giấy được điền số lên thôi sao? Tại sao mọi thứ đều đổ vỡ vì nó? " Mẹ mày là một kẻ nghèo nàn! Bu được cành đào rồi tỏ ra giàu sang thì con cũng hạ lưu, vô sỉ như vậy thôi!" Thấy cô không đã động nên bà nhẹ nhàng chuyển giọng nói " Thôi nào Nhã Quyên, chúng ta là một gia đình! Hi sinh vì nhau một chút thì có sao?" Gia đình? Ha?! Đúng! Mẹ cô là con của nhà kinh doanh nhỏ lẻ không mấy khá giả. Dòng đời trớ trêu đưa bà gặp ba cô. Hai người không những yêu nhau thắm thiết mà còn được sự chấp thuận để đi đến kết hôn. Bám được cành đào quả không sai. Mẹ cô có thể giàu sang được như vậy trước lúc từ trần là nhờ ba cô. Vậy nhưng mẹ cô không hề đòi hỏi về gia sản và tiền bạc thì sao lại nói mẹ cô như vậy được?! Đường Tử Ái từ lâu đã không thích ba mẹ cô, bà ta mong ba cô có thể chết để bà ta có thể loại bỏ được đối thủ cạnh tranh tài sản. Trên thương trường là bạn, trong nhà là anh em nhưng hết lần này tới lần khác bà ta cùng cậu út mưu mô, thông đồng hãm hại gia đình cô. Ông nội, ba mẹ cô cùng em trai cô đã không còn rồi, bà ta còn định cay độc đến lúc nào? Ban đầu họ để cô sống vì biết ông nội đã âm thầm chuyển nhượng sang tên Đường Nhã Quyên. Nếu cô cũng chết thì tài sản Đường gia sẽ quyên góp từ thiện. Vì sợ lỗ vốn nên Đường Tử Ái và Đường Tử Dương, cậu út của cô mới để cô sống. Dùng lời nói ngọt ngào dụ dỗ cô. Như vậy là gia đình? Cô nhớ sau lúc gia đình cô gặp nạn thì cô tìm được mẫu giấy họ để lại cho cô. Một mẫu giấy bị cong cong, lom lõm thành các chiếc lỗ nhỏ bởi những giọt nước mắt của họ tuôn rơi. " Tiểu Quyên của chúng ta à, Ta là ông nội con. Bên cạnh ta lúc này là ba mẹ con, những người đang tuôn rơi giọt lệ vì con. Chúng ta biết chúng ta không còn ở trên còn ở cõi đời này được lâu nữa. Chắc cũng sắp đến lúc ông cùng ba mẹ con rời xa con, từ giã cõi đời. Con hãy hứa với chúng ta hãy chăm lo bản thân thật tốt những lúc không ai kề bên nhé! Ta đã chuyển nhượng hết cổ phần và tài sản lại cho con. ... ... Chúng ta dù cho ở trên thiên đường hay dưới địa ngục cũng sẽ phù hộ cho con. Chúng ta yêu con!" Đọc đến đây, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi. " Ba.. mẹ... ông nội... em trai à!" "Con phải làm sao? Chị phải làm sao đây Tử Phàm?" Tại sao tai họa lại ập đến một cô gái 16 tuổi như cô? Dường như ông nội và ba mẹ cô đã lường trước được tất cả! Tất cả... Giờ chỉ còn mình cô cô độc trong xã hội này!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74
Chương sau