Ngày ngày cứ dần trôi qua, vết thương của cô đã đỡ hẳn mấy phần nên cô quyết định đến lớp.
Thượng Trung Hàng không can ngăn ngược lại còn ủng hộ cô một cách nhiệt tình.
Hôm nay là ngày cô trở lại trường sau hơn một tuần nghỉ học.
Vẫn mon men theo con đường cũ, vẫn là cảnh sắc của những cành cây, tán lá đã ngã vàng tượng trưng cho sắc thu.
Khung cảnh vẫn ở đây không hề thay đổi.
Hoa nở rồi tàn, lá rụng rồi lại ra.
Cuộc đời vốn dĩ là một chuỗi đường quanh co, phức tạp, dường như nối tiếp nhau, lặp lại nhau.
Ai cũng có sự hạnh phúc, ai cũng có sự thay đổi, ai cũng có sự mất mát đau thương.
Thời gian rồi cũng cướp đi sinh mạng của một con người.
Vừa đặt chân tới cửa lớp, Nhã Quyên cảm thấy nay có vẻ khác thường.
Một đám con gái bu quanh một bàn học vốn đã bỏ trống từ lâu.
Hóa ra là có sinh viên mới vào.
Cô lẵng lặng trở về chỗ như ngày thường, nhẹ thở dài một hơi.
Bất chợt tên con trai kia chạy đến chỗ cô
"Nhã Quyên bà có nhớ tôi không?"
Cô hơi hoang mang, kí ức cô tựa như trống rỗng, cô không nhớ đã gặp chàng trai này ở đâu.
Thấy cô thất thần ngơ ngác nên anh ta mới đáp
"Thượng Trung Quốc Nhân tôi mà cô cũng quên sao?!
Buồn á!
Quốc Nhân dùng giọng nói nũng nịu khiển trách.
Lúc này cô mới chợt nhớ ra.
"Cậu là cậu bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-ngoc-nghech-do-em-chay-thoat-quyen-2/1975889/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.