Chương trước
Chương sau
Gần đây chuyện Lý Thánh Đức làm rất thuận lợi, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện vị khách ít đến.
Nghiêm Hi đứng ở bên ngoài phòng làm việc nhìn hắn, khẽ mỉm cười nhưng không nói gì.
Lý Thánh Đức ngẩng đầu lên, sửng sốt một chút. Muốn mở miệng nhưng không biết nói gì, hiện tại cái gì cũng không nói được rồi.
Nghiêm Hi trực tiếp đi vào, từ trong túi xách lấy ra thiệp mời của mình. Lý Thánh Đức nhìn thiệp mời đỏ sẫm kia, sững sờ nhận lấy. Mở ra liếc mắt nhìn, kinh ngạc phát hiện là thiệp mời Lãnh Diễm và Nghiêm Hi kết hôn.
“Chuyện này……” Dĩ nhiên Lý Thánh Đức biết đây là gì, nhưng không hiểu tại sao Nghiêm Hi muốn đưa thiệp mời cho mình? Hai người bọn họ mặc dù là cha con nhưng quan hệ thực sự không khác kẻ thù là mấy, tại sao bây giờ lại đưa thiệp mời?
“Thiệp mời.” Nghiêm Hi nhàn nhạt nói ra hai chữ này, sau đó liền xoay người rời đi. Thật sự không cần thiết nhiều lời, cô tự mình đến đưa, về phần người này có tới hay không, vậy thì không phải là chuyện của cô.
Nghiêm Hi từ bên trong đi ra, bước vào trong xe Lãnh Diễm đỗ ở bên đường. Sau khi đóng cửa lại nhìn Lãnh Diễm, có chút buồn bực hỏi: “Tại sao anh muốn mời người kia, nếu như em nhớ không lầm, anh còn ghét bọn họ hơn cả em?”
Lãnh Diễm cười cười, khóe miệng khẽ câu, cười có chút vô lại, cũng không có ý tốt.
Lãnh Diễm chỉ cười nhưng không nói gì liền khởi động chân ga, Nghiêm Hi buồn bực, người này đang làm gì vậy.
Lãnh Diễm trực tiếp mang Nghiêm Hi trở về nhà họ Lãnh. Hiện tại lớn nhỏ nhà họ Lãnh rất bận rộn, trừ Lãnh Dật Lăng. Không biết vì sao Lãnh Dật Lăng nhìn tất cả mọi người bận rộn chuyện hôn sự của con trai hắn và Nghiêm Hi, hắn lại nghí tới khi hắn còn trẻ cùng Nghiêm Tử Hoa bị mọi người phản đối. Khi đó cơ hồ toàn bộ đều phản đối, nguyên nhân là hắn đã có gia thất.
Nhìn Nghiêm Hi cùng Lãnh Diễm hai người cười cười nói nói, Lãnh Dật Lăng hoảng hốt nghĩ tới thời điểm hắn và Nghiêm Tử Hoa yêu nhau.
Hôm nay đại gia đinh nhà họ Nghiêm đều tới nhà họ Lãnh, người hai nhà cũng náo nhiệt thương lượng hôn sự hai đứa bé. Bởi vì chuyện của Lãnh Dật Lăng và Nghiêm Tử Hoa, nhà họ Nghiêm nhà họ Lãnh đã nhiều năm không lui tới. Nhưng trưởng bối hai nhà đều là bạn tốt của nhau, lần này qua hôn lễ này coi như người hai nhà bắt đầu quan hệ.
Phong Trác Hạo trước sau như một ôm Nhục Đoàn Tử của mình, người bên nhà kia nói gì hắn cũng không nghe, chỉ chuyên tâm uy cho con trai mình ăn cái gì. Nhưng Nhục Đoàn Tử mở to mắt tròn nhìn Lãnh Diễm, rất rõ ràng, tiểu tử này đang so sánh với cha mình, càng thêm thích Lãnh Diễm trai đẹp.
Nghiêm Đình cùng ông cụ Lãnh nói chuyện phiếm. Nhìn tôn tử tôn nữ của mình kết hôn, đây cũng là một chuyện khiến hai người bạn già vui mừng.
Một lúc sau đột nhiên chuông cửa vang lên, mọi người ban đầu còn không chú ý, sau đó lúc người kia tiến vào, Nghiêm Hi nhìn sang, Lý Thánh Đức đứng ở trước cửa cũng đang nhìn một phòng đầy người.
Tất cả mọi người có chút buồn bực, vì sao người này lại tới?
Nghiêm Hi đứng lên nhìn Lý Thánh Đức, Lãnh Diễm đi theo, một tay ôm hông cô, một tay đút túi quần của mình, kiêu căng nhìn Lý Thánh Đức.
Nghiêm Đình là người kích động nhất, tại chỗ quát: “Anh tới đây làm gì, ai cho anh tới?”
Lý Thánh Đức lạnh lùng nhìn lướt qua Nghiêm Đình, tự nhiên đi tới. Nghiêm Hi lạnh lùng mở miệng: “Xin dừng bước, ông có gì muốn nói đứng ở đó nói cũng được, không cần thiết đi vào.”
Lý Thánh Đức sững sờ, rũ mắt thấp xuống suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mọi người: “Thật ra thì tôi đã muốn tới từ lâu, chuyện này tôi đã nghĩ thật lâu, hiện tại phải để tôi hỏi cho rõ.” Sau khi nói xong nhìn Nghiêm Đình hỏi: “Xin cho tôi biết nguyên nhân cái chết của Tử Hoa.”
Nghiêm Đình nghe đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó giận dữ nói: “Tên khốn khiếp, nó chết như thế nào anh là người rõ nhất!”
Những người khác cũng sửng sốt, ngược lại Nghiêm Hi chỉ sửng sốt một giây, sau đó liền nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, cô thấy rõ ràng. Lãnh Dật Lăng cũng có dáng vẻ không nghĩ tới, sau đó nhíu chặt chân mày không biết nghĩ cái gì.
Bởi vì Chu Vận Uyển nghe Lý Thánh Đức nhắc tới Nghiêm Tử Hoa, cũng phản xạ có điều kiện nhìn Lãnh Dật Lăng. Nhìn phản ứng của hắn thì lạnh lùng cười một tiếng, chính là không bỏ được, thậm chí nghe được tên của cô ta cũng có phản ứng này.
Trên mặt Lãnh Diễm không có phản ứng gì, tay ôm Nghiêm Hi không tự chủ tăng thêm mấy phần.
Lý Thánh Đức bị rống, cũng không có phản ứng lớn gì, trực tiếp nói với Nghiêm Đình: “Tôi biết rõ ông bởi vì chuyện của Tử Hoa một mực trách tôi, nhưng tôi vẫn có lời muốn nói. Ông vẫn cho rằng tôi hại chết Tử Hoa, nhưng tôi phải nói rõ ràng, chuyện kia không phải do tôi làm.”
Bởi vì chuyện này là chuyện của nhà họ Nghiêm, người nhà họ Lãnh không nên biết quá nhiều. Nhưng hiện tại dưới tình huống này, thực sự là muốn tránh cũng không tránh được. Ông cụ quay đầu trừng mắt liếc Lãnh Dật Lăng, Chu Vận Uyển thấy, đưa tay kéo kéo Lãnh Dật Lăng, muốn lôi Lãnh Dật Lăng lên lầu. Dù sao chuyện này có liên quan đến Nghiêm Tử Hoa, tốt nhất là Lãnh Dật Lăng nên tránh đi trước. Nhưng Lý Thánh Đức vừa nhìn thấy liền cười nói: “Chờ một chút, ai biết được cho đến cùng chuyện xảy ra như thế nào?”
Lãnh Dật Lăng nghe xong cảm thấy có cái gì đó không đúng, quay đầu lại trợn mặt nhìn: “Lời của anh có ý gì, ý của anh là tôi hại cô ấy? Lý Thánh Đức, ăn ở phải có lương tâm, anh nghĩ một chút từ sau khi Tử Hoa qả cho anh thì cô ấy được cái gì? Tất cả đều không có, ngược lại còn ngược đãi cô ấy như vậy!” Lãnh Dật Lăng nhớ tới cô gái xinh đẹp đó liền đau lòng, từng nuông chiều cô ấy như thế nào, người đàn ông kia nên nâng niu trong tay cẩn thận che chở. Nhưng anh ta thì sao?
Lý Thánh Đức cười lạnh: “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ai biết anh chỉ một chút chuyện này anh liền bị kích thích, điều này ai biết được?”
“Anh……” Lãnh Dật Lăng không khống chế được trực tiếp vung một quả đấm. Hai người đánh nhau lực tay không hề nhỏ, lúc còn trẻ đều là người luyện võ, mặc dù lớn tuổi rất ít động thủ thế nhưng không không phải là không có bản lĩnh. Hai người ngươi tới ta lui không ai bước vào khuyên can, ngay cả bình hoa lớn ở trước cửa cũng bị hai người vật lộn mà đổ bể.
Nghiêm Hi và Lãnh Diễm đứng ở xa không quản, chỉ lạnh lùng nhìn. Chuyện này, tóm lại là nên giải quyết.
Cuối cùng hai nhà vui mừng tụ hội bởi vì một Lý Thánh Đức xuất hiện mà rối tung rối mù. Hai ông cụ lạnh lùng nhìn, cũng không cho những người khác can, chờ cho hai người đánh xong khắc dừng.
Nhục Đoàn Tử cực kỳ vui sướng ở trong lòng cha mình nhìn, quả đấm nhỏ siết chặt bộ dáng học hỏi nắm quyền của bọn họ.
Trên đường trở về Lãnh Diễm vừa lái xe vừa nhìn Nghiêm Hi ngồi ở tay lái phụ. Nghiêm Hi thoáng nhìn, sau đó nửa đùa nói: “Đột nhiên cảm thấy em rất đẹp?”
Lãnh Diễm đang lái xe liền bật cười: “Đúng vậy, rất đẹp!”
Nghiêm Hi ‘cắt’ một tiếng, quay đầu ra ngoài nhìn phong cảnh bên ngoài. Lãnh Diễm ngồi một bên nở nụ cười nhìn đường xá trước mặt, sau đó chờ đúng lúc Nghiêm Hi quay đầu liền vươn tới hôn. Nghiêm Hi bị giật mình, mắt mở thật to, một giây sau mới phản ứng được anh đang lái xe, trừng trừng nhìn đường xá: “Lái xe!”
Lãnh Diễm trộm hương thành công, cũng không dám làm tiếp, tập trung lái xe.Nghiêm Hi bất đắc dĩ lườm anh một cái, chó chút oán trách, nhìn Lãnh Diễm ha ha cười không ngừng.
“Nói thật đi, về chuyện mẹ của em, có phải em đã biết cái gì đó?”
Nghiêm Hi sững sờ, sau đó cười cười. Đã sớm biết sau khi trải qua một màn kia anh sẽ hỏi, cho nên Nghiêm Hi cũng không quá kinh ngạc, nhếch miệng mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nói: “Có lẽ là vậy, em cũng không rõ ràng lắm.” Hiển nhiên là không muốn nhiều lời. Lãnh Diễm liếc nhìn, cũng không hỏi thêm gì.
Sau một tháng đầu óc của ông Chu hoàn toàn không dùng được nữa, Chu Khải rất bất đắc dĩ. Tìm rất nhiều bác sĩ, sau khi hỏi đều nói, loại thuốc này không có biện pháp chữa trị.
Chu Khải chỉ có thế an bài ông Chu ở trong bệnh viện, mời một chuyên viên trông chừng chăm sóc.
Hiện tại công ty Chu thị thậ vất vả mới trở lại quỹ đạo cũ, nghĩ tới công ty dĩ nhiên không tránh được nhớ tới Nghiêm Hi ngày đó, trong lòng Chu Khải tự hỏi, suy nghĩ hiện giờ của hắn thiếu nợ Nghiêm Hi không ít. Nhưng bây giờ hắn có thể làm cái gì đây? Cái gì cũng không làm được, điều duy nhất chỉ có thể an tâm sống cuộc sống của mình, không đi quấy rầy cuộc sống của cô.
Gần đây Lý Lệ không tốt lắm. Không biết vì nguyên nhân gì, gần đây Thiên ca không hề đụng cô ta, nhưng mỗi lần đều muốn tra tấn cô ta một lần. Lý Lệ nhìn gương mặt có chút sưng đỏ của mình, từ từ vươn tay ra, lại nhìn vết thương trên khóe miệng, Lý Lệ nở một nụ cười lạnh.
Những người đàn ông này……
Đột nhiên ngoài cửa có một người xông tới, Lý Lệ nhìn từ trong gương người đột nhiên xông vào, lạnh lùng liếc một cái: “Ai cho ngươi tiến vào, cút ra ngoài cho ta!”
âm thanh của Lý Lệ rất lớn, có thể không lớn được ư? Lấy trước kia không ai dám làm như vậy với cô ta, bây giờ lại……
Người đàn ông kia vâng vâng dạ dạ, không dám nhìn Lý Lệ. Dù sao lúc trước Lý Lệ là đại tẩu của bọn hắn. Hiện tại tuy nói hình như lão đại không thích Lý Lệ nữa, nhưng ai biết được lão đại nghĩ như thế nào, bây giờ lại hạ cho hắn loại lệnh này.
Lý Lệ lạnh lùng nhìn người nọ, đột nhiên vỗ bàn đứng lên: “Lá gan trở lên lớn rồi hả? Lời của ta đều không nghe được hay sao? Cút ra ngoài!”
“Ai u, tiểu mỹ nhân của anh, người nào lại làm cho em kích động như vậy?” Tiếng của Thiên ca ở bên ngoài vang lên, mắt Lý Lệ chợt lóe, âm thanh tức giận nhanh chóng biến mất, cười xoay người đến kéo Thiên ca, âm thanh ngọt ngào: “Ai u Thiên ca, anh nhìn người huynh đệ này đi, một chút quy củ cũng không có.”
Thiên ca nhìn Lý Lệ cười cười: “Đúng vậy, hiện tại những người này càng ngày càng không có quy củ rồi.”
Lý Lệ nghe vậy cười cười, cười nhìn một nhóm người phía sau Thiên ca, ánh mắt kia như tuyên bố, về sau biết điều một chút, không nên đắc tội với người không nên đắc tội!
Thiên ca xoay người đạp cho người kia một bước: “Lời của lão tử ngươi nghe không hiểu đúng không, tao sai mày vào làm cái gì, hả?” Nói xong lại đạp cho một phát. Người nọ bị Thiên ca làm như vậy rống to, thân thể run lên, sau đó nhìn Lý Lệ một chút rồi nhanh chóng thu hồi lại tầm mắt, cẩn thận một chút, rồi lại nhìn Thiên ca mở miệng: “Em……Em…….”
Thiên ca trực tiếp đạp cho một cước: “Tao con mẹ nó ghét nhất chính là đàn em của tao vâng vâng dạ dạ, một chút khí khái nam nhi cũng không có, tao sai mày làm chuyện khó làm hay sao? Có muốn tao lấy mạng mày không?”
Người nọ không dám nhìn Lý Lệ, chuyện này trước kia vẫn có, nhưng giờ thì không giống, Lý Lệ…….
Cuối cùng người nọ cũng bị Thiên ca đạp ra ngoài. Lý Lệ nở nụ cười nhìn Thiên ca, vươn tay ôm thân thể hắn cười lấy lòng: “Thiên ca, thôi, chính là một đứa không hiểu chuyện mà thôi, không cần giận hư thân thể, chúng ta uống một ngụm trà.” Nói qua liền lấy một cốc trà đưa cho Thiên ca.
Thiên ca nhìn Lý Lệ lấy lòng, cầm lấy cốc trà cười cười: “Cái người tiểu yêu tinh này……” Nói xong liền uống một hớp, cặp mắt lóe lên dị quang.
Sau khi uống cốc trà xong, Lý Lệ cười cười, vươn tay tiếp nhận cốc trà. Nhưng khi tay cô ta cách cốc trà một cm Thiên ca liền buông tay, cốc trà không tới tay, trực tiếp rơi xuống đất vỡ tan.
Lý Lệ sững sờ, cúi đầu nhìn cốc trà vỡ, sau đó ngẩng đầu chú ý ánh mắt khác thường của Thiên ca.
Thiên ca không chút thương tiếc nhìn Lý Lệ, vẻ mặt nồng nặc chán ghét, đưa tay cầm lấy khăn tay của người phía sau đưa tới, dùng sức xoa xoa tay, sau đó nói: “Mấy người các ngươi nghe không hiểu lời của ta hả?”
Lý Lệ nhìn những người này, càng nhìn càng cảm thấy không đúng. Mấy người kia từ từ đi tới gần Lý Lệ, Lý Lệ vừa nhìn liền thấy không được bình thường: “Các ngươi muốn làm gì!”
Thiên ca liền cười, móc một đống hình ảnh ở trong túi quần ra, vất thẳng vào mặt Lý Lệ: “Cô nhìn cô là loại gì đi, thì ra còn có phương diện như thế này a Lý Lệ. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Cô còn nói mặc dù cô gả cho Chu Khải nhưng cho tới nay không có lên giường. A, tôi biết cô không có, nhưng đó là cô chưa? Tôi đã điều tra, cô không chỉ một lần muốn leo lên giường Chu Khải, còn có đứa con của tôi, cô dám cố ý rơi xuống hồ để mất con của tôi! Lá gan của cô thật không nhỏ a Lý Lệ!”
Lý Lệ bị hình nện vào, sau đó cúi đầu nhìn những tấm hình kia. Những hình ảnh kia đều là hình khiêu dâm của cô ta với Lý Lệ, vẻ mặt của cô ta rất hưởng thụ. Sau khi Lý Lệ nhìn lập tức liếc nhìn Thiên ca, thân thể bắt đầu phát run, cảm thấy người trước mặt mình càng ngày càng âm lãnh. Lý Lệ cúi đầu không dám nói lời nào.
Bỗng nhiên Thiên ca thò tay bóp cổ Lý Lệ: “Cô muốn đàn ông thế ư? Cô nhìn hình dáng những người đàn ông kia đi, ít nhất là muốn một người chứ? Còn nữa, cô nói cô nắm chắc lấy được Chu thị, còn nói mang theo con của tôi gả vào nhà họ Chu, hiện tại thì như thế nào? Lý Lệ, tôi vô cùng bội phục cô, lá gan của cô còn lớn hơn tôi, bởi vì cô dám khiêu chiến hỏa khí của tôi!”
Nói xong liền quay lưng ngoắc tay đi, mấy người phía sau lập tức đi tới, vây Lý Lệ ở giữa tiến tới xé rách ý phục Lý Lệ. Lý Lệ dùng sức giãy giụa hô to: “Các ngươi muốn làm gì!”
Thiên ca đưa lưng về phía bên này liền cười: “Không phải cô không thể thiếu đàn ông hay sao? Không có việc gì, bên chúng ta cái gì cũng không thiếu, chỉ là không thiếu đàn ông. Không phải cô muốn hay sao? Tôi cho cô, cung ứng vô hạn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.